Giản Tà cất kẹo vitamin đi, lơ đãng nói: "Cháu là người đã báo cảnh sát. Cháu cũng nhìn thấy con yêu vật mà các cô chú đang đề cập đến."
Nói xong câu này cậu dùng đầu lưỡi rê qua hàm dưới một chút, nếm được vị quả quýt còn đọng lại trong miệng...Được thôi, dù không rõ lý do vì sao mà ông bác sĩ đó lại lừa dối cậu, nhưng kẹo vitamin này ăn cũng rất ngon, cậu lại muốn ăn thêm rồi.
Nghe thấy cậu nói như vậy, thân thể Trình Lý ngồi đối diện run lên, hai mắt kinh ngạc trợn lên, cùng đồng nghiệp ngồi bên nhìn nhau với ánh mắt khiếp sợ.
Khoan...Đã có kết luận cậu không phải hung thủ thì nhóm người này lẽ nào không đến để biết toàn bộ sự kiện à?
Ngay lúc Giản Tà còn đang mày chau mặt ủ thì người đồng nghiệp nữ kia đã đang hoang mang thốt lên: "Cháu có thể nhìn thấy nó? Cháu có điên không? Cháu còn chưa chết đúng không? Đầu óc cháu có tỉnh táo không?"
"..." Giản Tà vừa mới thoát khỏi danh hiệu bệnh nhân tâm thần: "...Các cô chú đang đùa với cháu đúng không?"
Dù giật mình thật đấy, được cái Trình Lý không để Giản Tà phải chờ lâu đã nhanh chóng giải thích rõ ràng: "Nói chung là, người bình thường không thể nhìn thấy yêu vật... Chỉ có một số người có linh cảm mạnh mẽ mới có thể nhìn thấy mà thôi. Các cô chú không hề nghĩ đến cháu lại có thể nhìn thấy nó."
Linh cảm là từ để biểu thị mức độ nhạy cảm đối với yêu vật. Ngành Quản lý Siêu nhiên đã chia linh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-co-chung-than-the-voi-ta-than/222789/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.