Chương trước
Chương sau
Muốn chết, nhưng cũng không muốn chết đến nhiều đến thế.
Không gian im lặng.
Không biết có phải mọi người bị lời nói giật gân của Giản Tà gây chấn động hay không, sao đó một lúc lâu vẫn không có người mở miệng nói chuyện.
Trình Lý: "..."
Tiền cọc này thật sự là rất cao, đây là muốn nửa đời sau của Phó Hoàn Vũ đi làm không công đây mà.
Một trăm triệu cũng không phải là con số nhỏ đâu.
Chỉ sợ Phó Hoàn Vũ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ buổi tối hôm nay hắn ta đã vì sự kiêu ngạo của mình mà trả cái giá cao thế nào.
Không khó để tưởng tượng ra cảnh sau này mỗi khi hắn ta nhận được một khoản tiền nào đó, thời điểm tiêu tiền trong tiềm thức sẽ không tự giác nhớ đến cảm giác bị sỉ nhục này, người xưa nay mắt để trên trán như hắn ta đã thua cả tương lai trong tay một học sinh trung học tên là Giản Tà như thế nào.
Tay Trình Lý run rẩy.
Sau này chắc chắn hắn ta sẽ không chọc vào Giản Tà.
Giản Tà cũng không vội vàng bắt hắn ta đưa ra câu trả lời, như thể cậu đang cho Phó Hoàn Vũ thời gian suy nghĩ nhưng lại không cho hắn ta lựa chọn khác.
Vì mặc kệ hắn ta có đồng ý hay không, đều phải nhận sự trừng phạt vì đã thua cược.
"... Tôi đồng ý."
Một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.
Phó Hoàng Vũ thở dài trong lòng, bình tĩnh nhìn Giản Tà, sâuu trong mắt xuất hiện sự cảm xúc vô cùng phức tạp: "Tôi sẽ... Trả."
Nghe hắn ta nói đôi mắt Trình Lý hiện lên nét kinh ngạc, vốn hắn ta nghĩ kẻ này sẽ quỵt nợ cơ đấy.
Trong thế giới không dùng lẽ thường để giải thích, vì thế mỗi câu nói đều phải rất cẩn thận nếu không sẽ bị phản phệ.
Lúc này, dù hắn ta chỉ dùng miệng đáp ứng tiền cọc của Giản Tà, nhưng đã hoàn toàn không có cách nào nuốt lời.
Đến tốt cùng điều gì đã làm hắn ta thay đổi suy nghĩ của mình?
Lúc này tây trang của Phó Hoàn Vũ đã nhăn đến độ không thể chấp nhận nổi, kiểu tóc vuốt ngược được cố định bằng gel định hình trên đầu đã bay tán loạn trước mặt hắn ta. Đôi mắt hắn ta nhìn Giản Tà đang ngồi đó nhìn xuống, trong lòng xuất hiện một cảm xúc vô cùng kỳ lạ, cảm giác ban đầu của hắn t là không vừa lòng, nhưng hắn ta lại không thể ngăn cản tim mình đập thình thịch khi nghĩ như vậy.
Cậu đã cứu hắn ta.
Đây là một ban ơn, và cũng là uy hiếp.
Và dù Giản Tà không đề cập đến báo cáo liên quan đến sự việc lần này nhưng Phó Hoàn Vũ biết bản thân tuyệt đối không có lá gan lại dùng bút làm làm sai.
Phần báo cáo này hắn ta còn chưa biết nên viết như thế nào.
Ánh mắt hắn ta nhìn về Thiết bị kiểm tra đặt trên mặt bàn trong vô thức, vừa nhìn con ngươi đã nhanh chóng co lại.
Trị số, đã bất ngờ thay đổi lúc nào hắn ta không rõ!
Những con số không trước đó đã thay đổi thành một dãy số vô cùng hỗn loạn, còn màn hình cảm ứng vốn thể hiện trị số, lại lập lòe ánh sáng màu xanh biếc vẽ ra vết rách vô cùng rõ ràng, liên tiếp xuất hiện rồi lại biến mất, như là chương trình điện tử đã hoàn toàn bị đảo loạn.
Chẳng lẽ, có cái gì đó đã đến đây khi bọn họ không phòng bị sao...
Đôi mắt Phó Hoàn Vũ run rẩy, hắn ta giương mắt nhìn Giản Tà, lại nhìn thẳng vào một đôi mà chìm sâu trong ánh mắt là ánh sáng đỏ tươi, không rõ lúc nào nó đã lộ ra quang mang không bình thường, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn ta.
[ Im lặng.]
Giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu hắn ta.
Còn Giản Tà trước mặt hắn ta hoàn toàn không nói chuyện, cũng không phải giọng nói trước đó của đối phương.
Đôi mắt đó chắc chắn không phải là đôi mắt của Giản Tà, hoặc là, đôi mắt đó hoàn toàn không thuộc về con người.
Hơn cả Yêu vật bình thường, như là một sự tồn tại cao cấp nào đó, đang mượn mắt cậu nhìn con người trong thế giới này với cái nhìn âm u.
Phó Hoàn Vũ lập tức hoảng sợ, tóc gáy dựng thẳng... cái nhìn kinh miệt lúc nãy dẫn đến chuyện hắn ta bị bóng đè...
Đôi mắt quen thuộc này... hắn ta vừa bị cái nhìn này coi thường trong giấc mơ...
... là vị này!
Không... Nhưng trước mắt hắn, chỉ có một mình Giản Tà.
Hắn ta không rõ mình đã ngẩn ngơ bao lâu, mãi cho đến khi nghe được âm thanh đứng dậy mới tỉnh lại từ trong sự sợ hãi.
Trình Lý lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi áo khoác, rút một cây ra đưa cho Phó Hoàn Vũ vẫn đang trong trạng thái đổ mồ hôi lạnh một cách kỳ lạ.
"Chúng tôi muốn đi về." Trình Lý vỗ bờ vai hắn ta: "Số điện thoại của anh, tôi sẽ đưa cho Giản Tà sau."
Cũng có nghĩa đây là đơn phương liên hệ, Giản Tà không có khả năng cho hắn ta số điện thoại của mình.
Còn kẻ gánh trên vai món nợ khổng lồ là hắn ta thì phải tùy kêu tùy đến.
Giản Tà hơi nghiêng mặt đứng cạnh hắn ta, nhìn qua như một học sinh trung học hồn nhiên và vô hại với thân thể vô cùng gầy yếu như chỉ cần dùng một chút sức lực đã có thể bẻ gẫy, nhưng những chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay đã đánh vỡ hoàn toàn suy nghĩ của hắn ta, đây chắc chắn là một người vô cùng nguy hiểm.
Ánh mắt hắn ta chớp chớp.
Tương lai khi thiếu niên này gia nhập Cục Quản lý Siêu nhiên, chắc chắn sẽ đánh vỡ tất cả những quy tắc vốn có, hấp dẫn ánh mắt từ khắp nơi.
Trong Cục có năm ngành, nhưng chắc chắn bọn họ không chỉ thuộc về một cơ cấu chung thôi đâu.
Hợp tác cũng là cạnh tranh, là thái độ bình thường trong ngành.
[ Khoảng 500 chữ ] đọc full chương tại: https://caocamanly.blogspot.com/?zx=7eda1d27a5adf50b
"Ngày mai cậu vẫn đi học bình thường?" Trình Lý quyết định tìm một đề tài để nói chuyện.
Giản Tà nhìn hắn ta: "Ngày kia."
"A, đúng thế." Hắn ta cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao làm một con vật lăn lộn lâu năm trong xa hội, hắn ta đã hoàn toàn quyên mất chuyện học sinh được nghỉ hai ngày: "Vậy cậu không ở trường, đúng không?"
Giản Tà gật đầu, cậu đã viết trong tài liệu chuyện mình là học sinh ngoại trú, Trình Lý biết cũng không bất ngờ lắm.
"Anh sẽ cố gắng sắp xếp để liên hệ với cậu trong thời gian rảnh." Trình Lý nói: "Nhanh thôi, qua mấy ngày nữa là có thể nhận được thông báo phỏng vấn, cậu có thể chuẩn bị trước một chút."
Giản Tà hỏi: "Chuẩn bị gì?"
"Trước khi tiến hành thì nghiệp phải nhịn ăn trong tám tiếng, cố gắng ăn ít thôi. Vì nội dung thí nghiện có liên quan đến hiện trường thự tế và các thí nghiệm khác có tiếp xúc với Yêu vật. Có không ít nhân viên vì không đủ năng lực tiếp thu đã rơi vào trạng thái điên cuồng trước mặt mọi người, nôn mửa và ngất..."
Trình Lý còn chưa nói xong bản thân đã im lặng trước, vẻ mặt vô cùng khó tả.
"..."
Hắn ta đang nói gì thế này, cảnh hiện trường mà Giản Tà gặp mấy hôm nay, người trong Bộ Hậu cần có nôn thì cậu cũng sẽ không nôn đâu.
... Mong là đến thời điểm phỏng vấn, mấy con Yêu vật mà Cục Quản lý Siêu nhiên bắt được đủ để dùng vậy.
Chuyện này thật là.
Bất ngờ được tiết lộ đề bài, Giản Tà tuyệt đối không nghĩ đến chuyện cần tiếp xúc với Yêu vật trước mặt người khác, rơi vào trầm ngâm: "..."
Nóng vội.
Đợi chút, cậu nên giải thích với mọi người chuyện Yêu vật không thể đến gần cậu, đến gần thì sẽ bị hấp thu như thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.