Lệ Ngang ném di động xuống nằm ở trên giường, nhìn trần nhà thất thần, một lát sau cậu ta đứng dậy mặc quần áo, lấy di động trên giường rồi xuống lầu.
Anh ở tầng trên cùng của quán bar, lấy một chai rượu có độ cồn thấp và dựa vào lan can tầng hai để nhìn những người nhảy múa giữa đám đông cuồng nhiệt ở tầng dưới dưới ánh đèn lung linh và tiếng nhạc mờ ảo.
Chai rượu ngoan ngoãn bơi lội giữa tay trái và tay phải, nảy lên nảy xuống, ôn thuần mà làm ra vẻ, hầu hết những người đến quán bar này để tiêu thụ đều là những người có chút đẳng cấp.
Trên thực tế, cái gọi là đẳng cấp có nghĩa là nhiều thẻ, nhiều tiền và nhiều người yêu.
Lệ Ngang nhấp một ngụm rượu và chế nhạo, giai cấp càng cao càng hạ đẳng.
Không khí hỗn tạp nồng nặc mùi rượu mùi thuốc lá, âm nhạc mở to hết cỡ, gần như đinh tai nhức óc, nam nữ điên cuồng quằn quại trên sàn nhảy, phụ nữ ăn mặc lộng lẫy cười đùa giữa đám đàn ông hi hi ha ha xen, dùng ngôn ngữ ngả ngớn khiêu khích trêu chọc những người đàn ông không thể kiểm soát bản thân.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lệ Ngang thờ ơ nhìn cảnh tượng ở tầng dưới.
Đột nhiên, cậu nhìn đến một người, người đó ngồi ở một vị trí không dễ thấy, khẽ nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn Lệ Ngang, Lệ Ngang sửng sốt gật đầu với người đó, thấy người đó móc ngón tay ra, Lệ Ngang nhíu mày, xuống dưới lầu để giải quyết vấn đề cho khách hàng.
"Chào anh, có cần giúp gì không?" Lệ Ngang trên mặt mang ý cười.
Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh, dựa vào trên sô pha quét qua Lệ Ngang một vòng, trầm ngâm, "Cậu tên là gì?"
Lệ Ngang nhíu mày lại, còn chưa kịp nói chuyện, thân thể đã bị một lực kéo, sau đó ngã xuống như không trọng lượng.
Nam nhân ôm qua eo Lệ Ngang eo đè người lên sô pha, "Tôi tên Bắc Diên, còn cậu?"
Lệ Ngang vội vàng nghĩ, năm nào rồi còn có người trong quán bar lợi dụng người ta?
Lệ Ngang dùng khuỷu tay đánh hắn một cái, người đàn ông vội vàng nắm lấy cánh tay cậu, mắt phượng đảo qua, khóe môi hơi cong lên, "Không đáng yêu chút nào."
Lệ Ngang: "......" Những lời này thật mịa nó quen tai quá đi.
"Anh điên rồi!" Lệ Ngang đột nhiên đẩy người đàn ông ra rồi đứng dậy, hiện tại xem người này như đang bới lông tìm vết vậy, cho rằng như vậy rất ngầu sao?!
Bắc Nghiễn dựa vào trên sô pha cười nhạt, cổ áo sơ mi đen mở ra, lộ ra làn da màu lúa mì, nhìn rất bắt mắt.
Thấy người ta không nói chuyện, trên mặt Lệ Ngang có chút tức giận, ném một câu "Bệnh thần kinh" rồi đi lên lầu, Bắc Nghiễn hất cằm, khó hiểu nói: "Nam nhân, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi."
(Má, thấy nhức nhức cái đầu ghê:))))
Mới vừa bước lên một cái bậc thang Lệ Ngang nghe vậy dưới chân lảo đảo một cái, quay đầu đưa ngón tay giữa vào người ta, thầm nghĩ trên đời này có người thật sự cho rằng mình là tổng tài bá đạo, còn trích lời bá tổng mà nói nữa chứ, chắc chắn là bị thần kinh rồi.
Cù Du vừa tới quán bar liền nhìn thấy Bắc Nghiễn thất thần nhìn về một hướng nào đó, nhìn theo tầm mắt của hắn cũng không phát hiện có người hay vật gì vừa mắt, "Nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì." Bắc Nghiễn quay đầu, nhìn thấy người nọ cả người mặc trang phục chỉn chu nghi hoặc nói: "Cậu không về nhà mà trực tiếp tới đây à?"
"Trở về rồi, nhưng lười thay." Cù Du nhấp một ngụm rượu có chút vội vàng, "Vừa rồi cậu gọi điện thoại nói có tài nguyên thích hợp, khi nào có thể an bài giải phẫu?"
"Sẽ mất gần nửa năm, lát nữa tôi sẽ liên hệ với cậu, đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn thân."
"Được."
Hai người không có nhiều lời tán gẫu nên hồi lâu đã ra, cùng Bắc Diên nói xong lời từ biệt Cù Du cũng không có về nhà, mà là dưới ánh trăng rẽ vào khu phố đổ nát ven đường quán bar.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trong phòng bếp ống nước không vặn nhỏ giọt nước, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt chói tai, thanh âm quyến rũ của một người phụ nữ vang lên.
"Tiểu súc sinh, lại đây."
"Khuôn mặt của mày thật giống anh ta."
Trà Cúc Dưa Leo
"Ở bên em đi, em không muốn ở một mình."
"Tiểu súc sinh......"
"Con không phải......" Đào Yêu nhíu chặt mắt Sắc mặt tái nhợt, trán dày đặc mồ hôi, ngón tay cầm chăn gần như trong suốt.
"Con sai rồi...... Không cần!" Đào Yêu đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt sợ hãi còn chưa tiêu tan, cậu nặng nề thở dốc, ngồi dậy, hoảng hốt vươn tay cởi cúc áo ngủ, hô hấp trở vững vàng cậu bật đèn xoay người xuống giường, cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi, lấy khăn tắm đi vào phòng tắm.
Khi nước nóng được xối lên, Đào Yêu vuốt đầu tóc đứng ở dưới vòi hoa sen, làn nước nóng bao bọc toàn thân khiến cậu cảm thấy như còn sống, mồ hôi lạnh bị gột rửa và cùng với nỗi sợ hãi của cậu chảy vào ống cống.
Thay ga giường đắp chăn xong, sắc trời cũng đã tối, cậu liếc nhìn thời gian còn chưa tới ba giờ nữa là đến trường, thay quần áo thể thao đi ra ngoài, chạy lon ton quanh bồn hoa, lộ ra vẻ uể oải lạnh lẽo.
"Đào Yêu!"
Nghe thấy âm thanh, Đào Yêu đứng thẳng người quay lại, thấy một thanh niên mặc đồ thể thao đang lon ton chạy về phía mình.
"Cùng nhau đi." Khi Cù Mộ đi ngang qua Đào Yêu kéo cậu một phen, "Đã lâu rồi không thấy cậu chạy buổi sáng, thân thể nhỏ nhắn của cậu chạy nhiều hơn cũng tốt."
Đào Yêu: "......"
"Chút nữa đi ăn sáng đi?" Cù Mộ liếc nhìn, thấy cái miệng nho nhỏ của thiếu niên đang thở ra một hơi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Đào Yêu nhìn Cù Mộ mỉm cười đôi chút có chút xúc động khó hiểu, cậu tiện đà nhìn về phía trước đều tốc chạy chậm, "Được."
Hai người chạy xong trời đã sáng rồi, Đào Yêu ngồi ở trên băng ghế, hô hấp có chút rối loạn, Cù Mộ vặn mở bình nước đưa cho Đào Yêu, người sau thuận tay nhận lấy uống hai ngụm cảm giác giọng nói thoải mái hơn nhiều, chai nước trong tay bị lấy đi Đào Yêu nghi hoặc nhìn về phía Cù Mộ, "Mình uống qua rồi!"
"Tôi biết." Cù Mộ nhẹ giọng sau đó ngẩng đầu uống một hơi.
Đào Yêu: "Cậu không phải......" Không thích cùng người khác dùng chung đồ sao?
"Đi thôi, đi ăn sáng." Cù Mộ đứng dậy nhìn về phía Đào Yêu.
Đào Yêu nhìn thiếu niên đứng ngược sáng phía trước đưa tay về phía cậu, dưới ánh mặt trời nhìn không rõ biểu tình của Cù Mộ, trong lúc nhất thời, cậu chỉ cảm thấy trước mặt bàn tay to phát sáng, cậu chậm rãi vươn tay đặt lên, một cổ lực đem cậu kéo dậy, thân mình cậu hơi hơi lung lay, tay, thật ấm áp.
"Tay nhóc sao lại lạnh như vậy?" Cù Mộ nắm lấy tay Đào Yêu nghi hoặc nói, "Cung hàn? Không đúng a, hình như chỉ có con gái mới có cung hàn, nhóc nsao lại có cung hàn*?"
*Hiểu theo cách đơn giản, cung hàn hay tử cung lạnh là tình trạng năng lượng dương không thể làm ấm cơ thể, mạch máu tử cung co thắt lại khiến tử cung thiếu máu nuôi, gây khó rụng trứng và thụ thai thành công.
Đào Yêu: "...... Mình thể hàn."
"Tôi biết, tôi chỉ là đang thử nhóc mà thôi." Cù Mộ đương nhiên buông tay ra, "Cố mà làm cho nhóc ấm lên đi."
Đào Yêu: "......" Thật ra không cần cố mà làm đâu.
Cầm bàn tay không xương, nhỏ gần gấp đôi của mình, Cù Mộ thấy hơi lạ, sao tay con trai lại nhỏ và trơn như vậy.
Thẩm Yên nhìn con trai và đứa bé hàng xóm nắm tay nhau đi về từ cửa sổ, trong lòng nảy sinh một cảm xúc khó hiểu, cô điều chỉnh máy ảnh của điện thoại di động, chụp nhanh một bức ảnh hai thiếu niên ngược sáng mà đi, một người sắc mặt thong dong một người thần sắc nhìn thì có vẻ ngượng nghịu, nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng thì lại hài hòa đến kinh ngạc.
Này mẹ nó chính là tình yêu đi!!!
Mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Yên đứng ở bên cửa sổ Cù Mộ kinh ngạc, "Mẹ sao mẹ dậy sớm như vậy?"
Dù sao mẹ hắn bình thường đều ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
"Hôm nay trong phòng tập quyền anh có một trận đấu, mẹ phải đi xem." Thẩm Yên cất điện thoại vào túi đi về phía hai người, nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào của Đào Yêu "Bé cưng hôm nay ở chỗ cô ăn sáng đi, lại ngồi trước đi, cô đi múc cháo cho các con."
(Sao tui thấy truyện nào tui edit cũng hay ăn sáng là cháo vậy trời?-?)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]