Trên mặt Khương Mịch Tuyết lộ ra biểu cảm như đang suy tư điều gì.
Mà Hách Chi ngồi trên sô pha gần một giờ, trán nổi gân xanh lúc này rốt cuộc cũng mở miệng: “Cho nên, hiện tại chuyện này là hoàn toàn không có khả năng thu hồi hoặc che giấu, đúng không?”
Phiên dịch đi cùng vội vàng hỗ trợ truyền đạt ý của Hách Chi.
Jules xin lỗi nói: “Tuy rằng chúng tôi có thể nghĩ cách tuyên bố nói đây là sai lầm của nhân viên, người thật sự không phải cô Khương, nhưng nói như vậy, một là có khả năng sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của cô Khương, hai là tin tức đã truyền đi, cho dù công chúng tin tưởng rằng ‘kẻ thần bí’ trong vụ khủng bố không phải cô Khương, nhưng tập đoàn Orense e rằng rất khó bị đ.á.n.h lạc hướng.”
Nói không chừng bọn họ còn sẽ càng tin tưởng rằng người bọn họ muốn tìm chính là Khương Mịch Tuyết.
Jules đây là còn chưa biết nợ cũ thù mới giữa Khương Mịch Tuyết và tập đoàn Orense.
Hách Chi không biết toàn bộ, nhưng chỉ với phần cô biết được, cô cũng cảm thấy lần này sẽ không dễ dàng yên ổn.
Hiện tại hỏi lại Jules một câu, cũng chỉ là để xác nhận cuối cùng.
Sự đã rồi giống như ván đã đóng thuyền, bạn cũng không có cách nào biến nó trở lại thành cái cây to được.
Hách Chi cũng không phải kiểu người không ngừng chìm đắm trong quá khứ, trước đó tâm trí rối loạn chủ yếu là vì cái danh hiệu “tổ chức khủng bố” nghe quá đáng sợ.
Hiện tại bình tĩnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022645/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.