Tên hướng dẫn viên thấy Khương Mịch Tuyết nói chuyện không khách sáo như vậy, trên mặt cũng lộ ra chút bất mãn: "Thưa cô, xin cô đừng đùa kiểu đó. Sự châm chọc của cô sẽ không khiến bất kỳ ai cảm thấy thoải mái đâu."
Khương Mịch Tuyết: "Xin lỗi, tôi không hề nói đùa."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Tôi chỉ đang kể lại một đoạn lịch sử có thật mà thôi."
Việc bảo tàng Senova trưng bày chiếc đồng hồ này, Khương Mịch Tuyết đích xác đã sớm biết —— không vì gì khác, cổ vật này thực sự quá nổi tiếng.
Hoa Quốc có lịch sử lâu đời 5000 năm, hơn nữa không giống như những quốc gia cổ đại khác từng bị đứt đoạn, những cổ vật và tác phẩm nghệ thuật này vốn dĩ nên là nhân chứng cho nền văn hóa rực rỡ đó. Tuy nhiên thực tế phũ phàng là: Những báu vật kết tinh tinh thần Hoa Quốc này, vì chiến tranh hoặc buôn lậu, đến nay vẫn lưu lạc bên ngoài hơn 10 triệu món.
Có lẽ số lượng cổ vật lưu lại trên đất Hoa Quốc còn xa mới bằng con số kinh người này.
"Hay là," Khương Mịch Tuyết dừng lại một chút, "Ông định phủ nhận sự tồn tại của chiến tranh?"
Giọng điệu cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khi hướng dẫn viên chạm phải ánh mắt của Khương Mịch Tuyết, ông ta lại không dám gật cái đầu này.
"Đương, đương nhiên là không," ông ta ấp úng nói, "Chỉ là chiếc đồng hồ này đã đến mảnh đất Frankish hơn một trăm năm rồi, lịch sử là lịch sử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022615/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.