Nhưng bọn họ đang quay phim chính thức, không phải thầy giáo dạy học sinh, Trần Nhượng cũng không thể thực sự để tiến độ đoàn phim đình trệ lại, chỉ vì đợi một mình Khương Mịch Tuyết.
Cho nên sau khi nghe cô nói vậy, ông vẫn nửa tin nửa ngờ bảo những người khác chuẩn bị, cảnh đầu tiên hôm nay quay lại cảnh Khương Mịch Tuyết bị kẹt hôm qua trước.
—— Nhưng, ngoài dự đoán của Trần Nhượng, cảnh diễn hôm qua Khương Mịch Tuyết NG ít nhất mười lần này, hôm nay cô một lần đã qua.
Không chỉ có thế, trong mấy cảnh quay tiếp theo, Khương Mịch Tuyết so với hôm qua đều có sự tiến bộ cực lớn.
Sự rụt rè và e thẹn của thiếu nữ được cô thể hiện vừa phải, không quá mức nhiệt liệt, nhưng cũng tuyệt đối không lạnh nhạt —— so với dáng vẻ Offie cầm cờ lê chỉ vào Tưởng Lộ buông lời tàn nhẫn khi hai người mới nổ ra mâu thuẫn, đó tuyệt đối là sự thay đổi to lớn có thể thấy bằng mắt thường.
Sau khi mấy cảnh này đều quay qua cửa, ngay cả Trần Nhượng cũng không nhịn được kinh hỉ thò đầu ra từ sau monitor: "Uống linh đan diệu d.ư.ợ.c gì thế Tiểu Khương?"
"Sao tự nhiên lại ngộ ra rồi!"
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của ông, có thể không chút nghi ngờ rằng, nếu thực sự kiếm được phương t.h.u.ố.c linh đan diệu d.ư.ợ.c gì, Trần Nhượng chắc chắn không do dự phát cho mỗi diễn viên trong phim của ông một viên.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Mịch Tuyết: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022606/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.