Tuy nhiên tổ chương trình lại chưa từng đề cập đến việc muốn lấy hai chiếc camera đó đi, chủ trương "tôi không nhắc thì các người cũng chẳng nhớ ra".
Khương Mịch Tuyết cũng không hề vạch trần làm họ mất hứng.
Lúc này nghe thấy lời "dặn dò" của nhà sản xuất, cô gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Nhà sản xuất Đoạn Tĩnh Lan mặc váy đỏ, tô son đỏ, trang điểm mang đậm khí chất mỹ nhân đô thị. Sau khi nói xong với Khương Mịch Tuyết, cô ta cũng không vội rời đi, ngược lại cười tủm tỉm nói: "Mịch Tuyết à, ban đầu cô cứ phối hợp công việc với chúng tôi như thế này chẳng phải tốt hơn sao?"
"Lúc trước chúng ta làm căng thẳng như vậy, thật không hay chút nào."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Giọng điệu Khương Mịch Tuyết nhàn nhạt: "Rất nhiều người đều biết, con người khi tức giận muốn che giấu cảm xúc là khá khó khăn, ánh mắt, khóe miệng lông mày của cô đều sẽ tiết lộ suy nghĩ thật sự của cô."
"—— Nhưng có lẽ cô không rõ lắm, con người khi vui vẻ, cũng giống như vậy."
Mặc dù không chỉ đích danh, nhưng vẫn có thể nghe ra ý của Khương Mịch Tuyết là "không cần thiết phải diễn trò này trước mặt tôi nữa". Sắc mặt Đoạn Tĩnh Lan trở nên hơi khó coi.
Tuy nhiên dù sao cũng lăn lộn bao năm nay, biểu cảm của cô ta rất nhanh đã trở lại bình thường: "Mịch Tuyết cô thật biết nói đùa."
"Cô vừa nói như vậy, tôi suýt chút nữa tưởng cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022467/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.