Khương Mịch Tuyết liếc nhìn cậu ta một cái, "ừ" một tiếng. Trong lúc nói chuyện hai người đã lên đến tầng năm cao nhất của lâu đài. So với mấy tầng dưới, diện tích tầng năm có vẻ nhỏ hẹp hơn nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ nấp.
Cô dạo quanh tầng năm một vòng, lại nhặt được một khẩu s.ú.n.g lớn hơn, nhìn chắc chắn hơn nhiều so với hai khẩu s.ú.n.g laser nhỏ trước đó — trên đó còn gắn một cái ống ngắm đã bị tháo gương.
Khương Mịch Tuyết ướm thử, biểu cảm hiếm khi tỏ vẻ hài lòng: "Vẫn là cái này ngon hơn."
Lộ Tư Trạch bên cạnh nhìn chằm chằm khẩu s.ú.n.g ngắm này, vẻ mặt khát khao đến mức muốn lòi cả mắt: "Chị Khương, em muốn..."
Nhìn bộ dạng Khương Mịch Tuyết, khẩu s.ú.n.g này cậu ta không dùng được rồi... Cho cậu ta sờ một cái cũng được mà!! Hơn nữa biết đâu đấy... Lộ Tư Trạch thầm nghĩ, chị Khương tuy những mặt khác rất lợi hại, nhưng nói đến sờ súng, mọi người chắc cũng chẳng có kinh nghiệm gì. Mà cậu ta ít nhiều cũng chơi game b.ắ.n s.ú.n.g như 'ăn gà' rất siêu, biết đâu để cậu ta cầm khẩu s.ú.n.g lớn này cũng có thể thể hiện khá tốt thì sao!
Sau đó Khương Mịch Tuyết ném tấm vải rách màu đen to tướng vừa tiện tay nhặt được ở dưới lầu cho cậu ta: "Cái này cho cậu."
Lộ Tư Trạch: "?"
Cậu ta ngơ ngác mở tấm vải rách ra nhìn đi nhìn lại: "Cái này cho em?"
Trước đó ở dưới lầu, thấy Khương Mịch Tuyết còn cố ý mang theo tấm vải rách phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022416/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.