So sánh thì hai diễn viên còn lại: Hòa Thư Hỉ và Giang Nghiên Tân, hai người này có vẻ khéo léo bát diện linh lung hơn nhiều, với bất kỳ ai trên bàn cũng có thể tung ra chủ đề để tán gẫu.
Kiều Hoán tính cách trông có vẻ tương đối ôn hòa bình tĩnh, nếu có người ném câu chuyện về phía anh thì anh cũng có thể tiếp lời, nhưng thời điểm chủ động nói chuyện không nhiều lắm.
Mà nếu nói Kiều Hoán là người tương đối ít nói, thì Lộ Tư Trạch về cơ bản toàn bộ hành trình chính là hũ nút.
Suốt buổi chỉ cắm đầu ăn cơm, không nhắc đến tên thì tuyệt đối không mở miệng. Về lý thuyết mà nói ở chỗ này cậu ta hẳn là quen thuộc nhất với Khương Mịch Tuyết, dựa theo bản năng xu lợi tị hại của con người, cậu ta hẳn là sẽ rất tự nhiên mà dựa vào gần Khương Mịch Tuyết hơn, nhưng mà cũng không – hoàn toàn tương phản, cậu ta ngồi sát rạt vào Kiều Hoán ở vị trí chéo với Khương Mịch Tuyết.
Hơn nữa mỗi khi ánh mắt quét qua Khương Mịch Tuyết, thần sắc Lộ Tư Trạch liền không tự chủ được nổi lên một tia căng thẳng.
Nếu không phải Kiều Hoán tới sớm hơn Lộ Tư Trạch một bước, có khả năng Lộ Tư Trạch sẽ chọn chỗ ngồi của Kiều Hoán cũng không chừng.
Đương nhiên, phản ứng này của cậu ta, đạo diễn Vương ngồi ở bàn nhân viên công tác bên cạnh vô cùng thấu hiểu: Đây là một loại kính sợ đối với chị Khương.
Hắn thực ra cũng sợ, nhưng lần này Tuyệt Xứ Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022334/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.