Tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt cô ấy dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy: "Vô cùng ổn."
Từ Thư vội vàng đỡ Bạch Lộ Hàn nằm lại ngay ngắn trên giường bệnh, Bạch Lộ Hàn lại giãy giụa ngồi dậy một nửa, hỏi: "Bao giờ em có thể xuất viện?"
Từ Thư sửng sốt, không ngờ cô ấy lại hỏi câu này: "Em vừa mới được cấp cứu về, bác sĩ bảo tốt nhất nên quan sát điều trị thêm một tuần, đợi cơ thể hoàn toàn hồi phục..."
Bạch Lộ Hàn nhíu mày: "Lâu quá."
Từ Thư nghe cô ấy nói vậy liền biết cô ấy muốn làm gì, vẻ mặt căng thẳng: "Anh nói cho em biết, lần này em không được tự ý xuất viện đâu đấy!! Em không phải mệt mỏi ngất xỉu bình thường đâu!!"
"Em ít nhất cũng phải nằm viện đủ ba ngày cho anh!!"
Bạch Lộ Hàn: "... Được rồi."
Cô ấy lại hỏi: "Ngô Hạo Nguyên đâu?"
—— Đây là lần đầu tiên cô ấy mở miệng nhắc đến cái tên Ngô Hạo Nguyên kể từ chiều qua đến giờ.
Từ Thư ậm ừ hai giây: "Ở dưới lầu. Anh không cho hắn vào làm phiền em nghỉ ngơi."
Trên mặt Bạch Lộ Hàn lại xuất hiện biểu cảm muốn nôn mửa —— nhưng lần này cô ấy rất nhanh đã điều chỉnh lại, nở nụ cười châm chọc: "Hắn như vậy mà còn muốn tiếp tục níu kéo em à?"
Khương Mịch Tuyết ngồi trên sô pha, yên lặng làm nền.
Im lặng một lát, Bạch Lộ Hàn mới mở miệng lần nữa: "Lát nữa anh gọi hắn lên đây cho em."
Biểu cảm của Từ Thư có chút khó hiểu.
Bạch Lộ Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022324/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.