Tuy nhiên, gợi ý của Khương Mịch Tuyết quả thực là một lời dẫn tốt để mở đầu câu chuyện. Nhắc đến Công nghệ Ám Quang, vẻ câu nệ trên mặt Đỗ Quang đã vơi đi không ít: "Nói về việc thành lập Công nghệ Ám Quang cũng không ly kỳ như bên ngoài đồn đại đâu. Chỉ là lúc đó tôi vừa tốt nghiệp tiến sĩ chuẩn bị về nước, bên cạnh trùng hợp có mấy người bạn cùng chí hướng, đều rất hứng thú với công nghệ thông tin và trí tuệ nhân tạo."
"Vừa hay tôi lại quen một người bạn giàu có như lão Mạnh, cậu ấy sẵn sàng hỗ trợ tài chính và quản lý, cho nên cái gánh hát rong của bọn tôi lúc đó cứ thế mà dựng lên một cách lộn xộn."
"Nói thật, lúc đó mọi người đều còn rất trẻ, cũng mới từ tháp ngà bước ra chưa lâu, chẳng có kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp gì, chỉ có bầu nhiệt huyết và sự bốc đồng muốn thay đổi thế giới — lúc ấy kính VR vừa mới ra mắt, kỹ thuật liên quan đều nằm trong tay người Mỹ."
"Chúng tôi cảm thấy không phục, nghĩ tại sao Mỹ có mà Trung Quốc chúng ta lại không thể có. Mấy người chụm lại vùi đầu làm gần một năm, thế mà lại thực sự làm ra được thành quả rất ra gì."
"Ngày Light VR chính thức đưa vào sản xuất, không nói ngoa đâu, tất cả chúng tôi đều khóc — à, ngoại trừ lão Mạnh, cái tên mà ngoài lúc đóng phim ra thì lúc nào cảm xúc cũng bình tĩnh, tình cảm không lộ ra ngoài."
"Sau khi dự án kính VR thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022269/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.