Lý Trác Nhiên: "Cậu không nói là đi đâu thì sao tôi biết có tiện đường hay không, sau này mọi người còn phải sống chung... Á?"
Viên cảnh sát vừa bước vào cửa giơ thẻ ngành ra: "Chào anh, số hiệu cảnh sát của tôi là xxxxxx, anh là Trần Vũ đúng không? Anh bị nghi ngờ liên quan đến việc lạm dụng chức quyền của người thân, tham gia hỗ trợ vụ án mạo danh thay thế suất đại học của người khác. Hiện tại chúng tôi yêu cầu anh phối hợp điều tra."
"Mời anh đi theo chúng tôi một chuyến."
...
Thời gian quay trở lại hiện tại.
Tiếng hét t.h.ả.m thiết của đạo diễn Vương xuyên qua ống nghe truyền ra, vô cùng thê lương.
Khương Mịch Tuyết mới nhớ ra mình chưa tắt thiết bị thu âm trong phòng, cô đứng dậy đi tắt máy, sau đó mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng cô bình tĩnh, mang theo một sức mạnh kỳ lạ có thể khiến người khác an tâm.
Vương đạo diễn vốn đang như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay vòng vòng, khi nghe thấy giọng cô cũng cảm thấy đầu óc bình tĩnh lại đôi chút.
Thực ra mà nói, việc mất tích một khách mời chẳng liên quan gì đến Khương Mịch Tuyết, nhưng phản ứng đầu tiên của Vương đạo diễn khi phát hiện Lý Trác Nhiên không có mặt lại là gọi điện cho cô.
Ông ta hơi sắp xếp lại suy nghĩ, tóm tắt lại sự việc xảy ra chiều nay cho Khương Mịch Tuyết nghe.
— Bên Nhà chung Rung Động luôn có nhân viên của tổ chương trình túc trực, chuyện cảnh sát tới cửa chiều nay họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022250/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.