Câu nói nửa đùa nửa thật này của cô khiến gương mặt già nua của Ngô Hoài đỏ bừng. Hóa ra người ta đã sớm nhìn thấu mục đích ban đầu khi hắn muốn lôi kéo cô vào cuộc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ngô Hoài còn định vớt vát vài câu, nhưng bên kia Khương Mịch Tuyết đã nói: "Được rồi, tôi còn chút việc, cúp máy đây, hẹn gặp lại sau."
Sau khi buông điện thoại xuống, Khương Mịch Tuyết quay đầu nhìn về hướng mình vừa đi qua.
Trên tàu, hành khách đi lại tìm chỗ ngồi, cất hành lý rất đông, nhưng xuyên qua đám đông ấy, Khương Mịch Tuyết vẫn chuẩn xác bắt được bóng dáng kia.
Đối phương dường như cũng cảm nhận được, đưa tay kéo thấp vành mũ xuống. Tuy nhiên, loại ngụy trang này đối với Khương Mịch Tuyết hoàn toàn vô tác dụng.
Cô cúi đầu mở điện thoại, trước tiên tìm kiếm một vòng trên mạng, sau khi không tra được thông tin liên quan, cô mở nhóm chat [Chúc "Rung Động Vì Em" đại bạo!!], tìm WeChat của đạo diễn Vương, nhấn vào và hỏi.
Khương: [Khách mời người thường có ai xin nghỉ không?]
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [? Sao cô biết hay vậy?]
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [Trần Vũ nói muốn cùng giáo sư hướng dẫn đi tham gia một hội nghị học thuật, phải rời khỏi nhà chung hai ngày.]
[Xin hãy ủng hộ tổ chương trình Rung Động]: [Chị Khương, cái này mà chị cũng biết, chẳng lẽ chị là "thầy bói" trong truyền thuyết thật hả?]
Ông ấy thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022216/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.