Khương Mịch Tuyết dừng bước: "?"
Dù hồi đại học chuyên ngành của cô không bao gồm tâm lý học lâm sàng hay tư vấn tâm lý, nhưng thứ này hình như không phải nói diễn là có thể diễn ra được đâu nhỉ? Nó không liên quan đến trình độ diễn xuất, mà liên quan đến sự tích lũy kiến thức và huấn luyện trong thời gian dài.
Mạnh Tế Chu cười ha hả: "Đùa chút thôi."
"Có thể là đạo diễn Liễu thấy về mặt diễn xuất tôi cũng coi như nửa cái tiền bối? Tuổi tác chúng tôi cũng gần nhau, có lẽ giữa nam giới với nhau sẽ dễ có tiếng nói chung hơn."
"Nhưng thật ra cô Khương," Mạnh Tế Chu trêu chọc ngước mắt nhìn Khương Mịch Tuyết, "Cô thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi đấy. Trước đây tôi còn nhắc nhở cô phải cẩn thận, không ngờ những việc này đối với cô mà nói, lại..."
Khương Mịch Tuyết mỉm cười: "Còn gọi tôi là cô Khương, sao tôi cảm thấy anh vẫn khách sáo hơn ấy nhỉ?"
"Được rồi," Mạnh Tế Chu cười bất đắc dĩ, "Lỗi tại tôi."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đi tới gần mái che nắng.
Mái che nắng là do nhân viên đoàn phim dựng tạm, chỉ là một cái khung sắt đơn giản phủ bạt che nắng. Cây cỏ mùa hè tươi tốt, thế mà cũng có dây thường xuân leo lên dọc theo cái khung, tăng thêm chút thú vui điền dã tự nhiên.
Nam chính Bách Cảnh Hoán đang bị cho nghỉ ngồi ở bên trong, nhìn chằm chằm một cái cây lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022209/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.