Ngô Hoài lại nhịn không được từ hàng ghế trước ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Mịch Tuyết đang ngồi ngay ngắn trên ghế, biểu cảm bình tĩnh và điềm nhiên. Đối diện với ánh mắt của Ngô Hoài, cô còn nghiêng đầu nhìn lại.
Phảng phất như đang hỏi: Anh có chuyện gì sao? Ngô Hoài nhất thời giống như học sinh làm việc riêng trong giờ học bị bắt quả tang, hắn xấu hổ cười ha hả: "Cô nói tiếp đi."
Khương Mịch Tuyết mới tiếp tục nói: "Vốn dĩ chuyện giữa người thân có tình m.á.u mủ là điều rất bình thường. Trong tiềm thức con người, nó nên thuộc về phạm trù mặc định."
"Lấy ví dụ đi, khi còn nhỏ lúc anh xin mẹ tiền tiêu vặt, anh có cố tình hét lên một câu 'máu mủ tình thâm' không?"
Ngô Hoài hồi tưởng lại bộ dạng lăn lộn ăn vạ với mẹ ruột hồi bé, sắc mặt khả nghi đỏ lên một chút.
"Mà nếu mẹ anh không đồng ý, anh muốn làm ầm ĩ với bà ấy, hét lên một câu anh là con trai bà ấy cũng là cùng lắm rồi chứ? Có ai lại đi lặp đi lặp lại hét to về huyết thống tình thân, nói mẹ anh mặc kệ con trai ruột không?"
"Trong tình huống bình thường, trẻ con đều chỉ biết nói: Con mặc kệ, con muốn cái đó."
Ngô Hoài: "......"
Đáng ghét, Khương Mịch Tuyết có phải thật sự biết đọc tâm không vậy??
"Cho nên suy rộng ra, khi cha mẹ đưa ra yêu cầu vô lý với con cái, liệu họ có câu trước câu sau, câu nào cũng chỉ trích đối phương không màng đến tình thân huyết thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022206/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.