Khi thấy Khương Mịch Tuyết ngồi xuống phía sau mình, Địch Y Y liền nhíu mày.
Người đại diện của Địch Y Y cũng đi theo bên cạnh. Thế là Địch Y Y quay đầu lại, như thể đang tán gẫu bình thường, cười nói với người đại diện của mình: "Thật không ngờ, đạo diễn Liễu bây giờ đúng là loại ch.ó mèo nào cũng cho đến thử vai."
Nói rồi, cô ta như thể mới nhìn thấy Khương Mịch Tuyết, che miệng kinh ngạc: "Ui cha, Mịch Tuyết, thật ngại quá, tôi không để ý cô ở đây. Những lời tôi vừa nói, cô ngàn vạn lần đừng để trong lòng nhé."
Lời thì nói vậy, nhưng ác ý kiểu "tôi chính là đang nói cô đấy" quả thực quá rõ ràng.
Khương Mịch Tuyết thở dài: "Cô biết không? Tôi cảm thấy mình dạo này rất giống một khúc xương."
Địch Y Y sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"
Khương Mịch Tuyết từ tốn nói: "Là con ch.ó nào cũng muốn lao vào c.ắ.n một miếng ấy mà."
Địch Y Y lúc này mới hiểu Khương Mịch Tuyết có ý gì, mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận: "Cô!"
Nhưng rất nhanh Địch Y Y ý thức được đây là phòng thử vai, đám người Liễu Minh Lượng còn đang ngồi phía trước, nên cô ta chỉ đành hạ giọng, trừng mắt nhìn Khương Mịch Tuyết một cái đầy hung tợn, nói một câu: "Tôi không thèm chấp nhặt với cô." Rồi hậm hực quay đầu đi.
Sự khinh miệt của cô ta, ở một mức độ nào đó, cũng có lý.
Dù sao ai cũng biết yêu cầu về diễn xuất của đạo diễn Liễu vô cùng khắt khe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022161/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.