Khương Mịch Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy ở hướng cửa thoát hiểm phòng cháy chữa cháy, Chu Thanh Ngạn đang đứng đó. Hắn vẫn mặc bộ đồ trên chương trình, chỉ là đội thêm cái mũ, miễn cưỡng coi như che chắn sơ sài.
Hắn hơi đè thấp vành mũ, giọng nói cũng không lớn: "Nói chuyện chút đi?"
Trang Xảo vừa thấy Chu Thanh Ngạn suýt nữa thì nhảy dựng lên tại chỗ, cô bé đầy mặt khó chịu: "Anh còn mặt mũi tới tìm chị Mịch Tuyết à?!"
Chu Thanh Ngạn không để ý tới Trang Xảo, ánh mắt lướt qua cô bé, nhìn thẳng về phía Khương Mịch Tuyết.
Người xung quanh chắc đã bị trợ lý của Chu Thanh Ngạn tạm thời giải tán, nên hắn mới dám gọi người lại trực tiếp như vậy.
Khương Mịch Tuyết không tức giận như Trang Xảo. Cô nhìn lại Chu Thanh Ngạn, khóe môi nhếch lên đầy nghiền ngẫm: "Được thôi." "Nhưng mấy cái xưng hô quá thân mật thì miễn đi. Hai chúng ta chắc chưa thân đến mức đó đâu."
Chu Thanh Ngạn thở dài: "Em vẫn còn hận anh." Hắn đưa tay định kéo Khương Mịch Tuyết: "Anh thừa nhận anh có dã tâm muốn leo cao, nhưng anh cũng là muốn có thể nhanh chóng xứng đôi với em..."
Khương Mịch Tuyết nhẹ nhàng nghiêng người né tránh tay Chu Thanh Ngạn.
Chu Thanh Ngạn nhất thời khựng lại. Hắn sinh ra đã có đôi mắt hoa đào, hình tượng lại là kiểu dương quang soái khí. Khi hắn ngước mắt ngơ ngác nhìn Khương Mịch Tuyết, cả người thế mà còn toát ra một tia cảm giác ủy khuất.
Khương Mịch Tuyết chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu anh chỉ định ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chuyen-gia-toi-pham-tro-thanh-sao-nu-nhieu-tai-tieng/5022154/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.