Chương trước
Chương sau
Những người này cư xử như vậy, thảo nào lúc ở trên xe Hoắc Duệ đã nói trước với cô.
Hoắc Duệ rất không vui, anh ta nghiêm mặt: "Đại sư Lạc chính là người đã cứu em trai tôi, nếu các vị không tin thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức."
Nếu không phải nể mặt bạn gái, sao anh ta có thể mời Lạc Ninh đến giúp đỡ. Người một nhà này thật sự quá bất cẩn.
Thấy anh ta không vui, bà nội Dư mới ngượng ngùng giải thích: "Sao lại không tin! Chúng tôi chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên khi thấy đại sư Lạc còn quá trẻ thôi."
Mặc dù vẫn không tin, nhưng đã mời người ta đến nhà rồi, nhà bọn họ không thể không nể mặt Hoắc Duệ. Bà ta miễn cưỡng nở một nụ cười với Lạc Ninh, nói: "Vậy thì...mời đại sư Lạc đến đây xem thử tình trạng của cháu trai tôi."

Lạc Ninh không thèm để ý đến thái độ của bà ta, rất có thể vụ làm ăn hôm nay sẽ không thành. Vẻ mặt của cô trông rất lạnh đạm, không nói gì mà chỉ gật đầu. Sau đó bước tới và nhìn Dư Phi một cách chăm chú.
Dư Phi lúc này đang tỉnh táo, nhìn thấy Lạc Ninh thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng hiện tại cả người hắn đều khó chịu, không có tâm tình mà thưởng thức người đẹp. Thấy Lạc Ninh trẻ tuổi, hắn cũng không quá tin tưởng vào năng lực của cô. Nhưng bởi vì quá đau đớn, hắn chỉ có thể ôm tâm lý 'còn nước còn tát'.
Hắn cất giọng hỏi: "Vị đại sư này, cô xem thử xem tôi bị sao vậy?"
Lạc Ninh vừa nhìn đã biết được đại khái tình trạng của hắn.
"Chờ một chút!"
Cô không trả lời Dư Phi, mà từ trong túi xách lấy ra một cây nhang nhỏ tự chế và bắt đầu châm lửa. Người Dư gia đều cảm thấy khó hiểu trước hành động của cô, nhưng có chút kiêng dè Hoắc Duệ nên cố nhẫn nhịn cơn xúc động.

--Wattpad: Autumnnolove--
Sau vài phút, Dư Phi đột nhiên thét lên một tiếng thảm thiết: "Aaaa...đau bụng quá...đau quá!"
Sau đó, những người có mặt lập tức nhìn thấy bụng hắn phình lên và không ngừng động đậy, như thể có thứ gì đó sắp phá thủng bụng chui ra.
Thấy cháu trai đau đớn, bà nội Dư vô cùng đau lòng, "Phi Phi của nội, con bị sao vậy?"
Bà ta lập tức nhìn Lạc Ninh, trên mặt đầy vẻ hậm hực: "Là cô làm phải không?"
Lạc Ninh dập tắt nén nhang trong tay, "Là tôi làm."
"Tôi nhìn ra được vấn đề của cậu ta, muốn kiểm tra lại xem có đúng hay không nên mới làm vậy."
Nếu không phải vì nể mặt Hoắc Duệ, cô cũng lười giải thích.
Bà nội Dư bán tín bán nghi hỏi: "Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc là cháu trai của tôi bị làm sao?"
Lạc Ninh nói ra sự thật: "Cháu trai của bà đã trúng một loại cổ độc ở phía nam Tân Cương, sau khi trở về thì cổ độc phát tác. Cho nên toàn thân sẽ nổi những nốt đỏ, bụng phình to là vì cổ trùng đang cựa quậy."

Người nhà họ Dư đều hoảng sợ, "Cái gì, cổ độc?"
Mẹ của Dư Phi thậm chí còn trợn tròn mắt, tất nhiên là không tin những gì Lạc Ninh nói: "Cô đang quay phim truyền hình chắc?"
Nhưng Dư Phi đang ôm bụng lại mở to mắt, "Không! Có thể cô ấy nói đúng."
"Đại sư, tôi thật sự trúng cổ độc sao?". Hắn cố chịu đựng cơn đau, nhìn về phía Lạc Ninh.
Lạc Ninh trả lời với giọng điệu lạnh nhạt: "Đúng vậy, cậu đã trúng cổ độc."
Cô lại tiếp tục hỏi: "Người hạ cổ độc cậu chính là một cô gái người Nam Cương, có phải cô ấy cũng nguyền rủa cậu không?"
Sắc mặt Dư Phi lập tức thay đổi, giọng nói tràn ngập căm hận: "Đúng vậy, con đĩ đó thật sự đã nguyền rủa tôi."
"Còn nói rằng sau khi tới về nhà, da thịt sẽ thối rữa, bụng bị đâm thủng, chết không được tử tế."
Lúc ấy hắn nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, hắn hoàn toàn không tin và không để trong lòng. Nào ngờ sau khi trở về, da dẻ thật sự xuất hiện những nốt đỏ, bụng cũng to lên một cách kỳ lạ. Lúc này hắn mới nhận ra, e rằng con đàn bà kia đã thật sự ra tay. Nhưng ả ta cũng đã chết, hắn không có cách nào tìm ả ta để dò hỏi, hoặc ép cô ta giải trừ lời nguyền cho hắn. Không ngờ cô gái xinh đẹp này lại có thể nhìn ra được vấn đề.
Hắn vội vàng nói: "Đại sư Lạc, nếu cô đã nhìn ra, vậy có phải là cô cũng có cách chữa khỏi bệnh cho tôi không?"
Lạc Ninh lắc đầu: "Bệnh của cậu...tôi thấy không vừa mắt, cũng sẽ không chữa cho cậu."
"Vì sao? Tôi biết chắc là cô có thể, vì sao cô lại không chữa?"
Dư Phi không ngờ con đàn bà này cũng dám cự tuyệt: "Có phải là muốn tiền không? Chỉ cần cô chữa khỏi bệnh cho tôi, cô cứ tùy tiện ra một cái giá, nhà tôi nhất định sẽ cho cô."
Người nhà họ Dư cũng cho rằng Lạc Ninh đang kỳ kèo tăng giá, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng cũng phải nhịn mà gật đầu.
"Đúng vậy! Chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho Phi Phi, cô cứ ra một cái giá, chúng tôi sẽ cho cô."
Ánh mắt Lạc Ninh mang theo vài phần lạnh lẽo, cô nhìn Dư Phi, "Đây chính là nhân quả báo ứng của cậu."
Cô sẽ không ra tay giúp người đáng bị trừng phạt.
"Cô gái đã hạ cổ độc và nguyền rủa cậu ở Nam Cương kia, bị cậu cưỡng bức hủy hoại trong sạch. Cậu còn gϊếŧ chết cô ấy, ném thi thể của cô ấy trên núi cho sói ăn."
"Cậu phải chịu trách nhiệm trước những việc cậu làm, không ai có thể cứu cậu được."
Dư Phi này không phải người tốt, có thể làm ra chuyện xấu xa kinh tởm đến mức này.
Nghe Lạc Ninh nói vậy, sắc mặt của Dư Phi càng xấu hơn. Trong lòng hắn càng thêm hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ Lạc Ninh lại trực tiếp làm lộ bí mật của hắn.
--Editor: Autumnnolove--
Trước đó, hắn và bạn bè đến một ngôi làng hẻo lánh ở phía nam chơi. Có một ngày, hắn cảm thấy rất nhàm chán nên đã chạy lên núi một mình. Ai biết được, hắn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang gội đầu ở một con sông trên núi, hắn lập tức nổi lên thú tính. Hắn tiến lên, chủ động chào hỏi. Nhưng ả ta lại phớt lờ hắn, hắn nóng máu nên đã cưỡng bức ả ta. Nào ngờ ả ta lại là một người cứng đầu, đột nhiên lao vào hắn, dùng móng tay cào lên mặt hắn, sau đó còn nguyền rủa hắn một hồi, rồi đâm đầu vào vách đá tự tử. Khi đó, hắn sợ bị người khác phát hiện nên đã kéo thi thể của ả ta đến một sườn núi tương đối hẻo lánh, hắn nghe người trong làng bảo nơi đó thường có đám sói lui tới. Sau đó, hắn làm như không có việc gì mà xuống núi. Hắn sợ lập tức bỏ đi sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, hắn cố nhịn đến hôm sau mới rời làng. Nhưng chuyện này hắn cũng không nói cho bất kỳ ai biết, cho nên Lạc Ninh này có thể nhìn ra được có nghĩa là cô ta thật sự có bản lĩnh.
Hắn không thể đứng lên được, đành quỳ gối trên giường: "Đại sư Lạc, tôi không có cố ý...cầu xin cô...cứu...cứu tôi!"
"Tôi cũng không có gϊếŧ cô ta, cô ta tự sát". Trong lòng hắn chẳng hề hấn gì, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ ăn năn.
Những lời hắn vừa nói khiến cho tất cả những người ở đây đều hoảng sợ, hiển nhiên là không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy. Sắc mặt Hoắc Duệ sa sầm, càng lúc càng rét lạnh. Trước giờ anh ta chỉ biết em họ của bạn gái làm việc không đâu vào đâu, còn hơi háo sắc. Nhưng thật sự không ngờ, hắn lại to gan lớn mật gây ra tội ác tày trời. Cô gái kia vì sao phải tự sát, còn không phải là bởi vì bị hắn vấy bẩn sao. Lúc này, anh ta bỗng cảm thấy thật hối hận khi đích thân mời Lạc Ninh đến đây.
Sắc mặt Dư Văn cũng trắng bệch, cô cũng không ngờ em họ dám làm những chuyện này. Cô cẩn thận quan sát thái độ của Hoắc Duệ, thấy vẻ mặt của anh ta không tốt thì trong lòng cũng bất an. Nhưng cô có thể làm gì bây giờ, đây chính là em họ ruột thịt của cô, cô không thể thấy chết mà không cứu.
Cô ấy mím môi, mở miệng hỏi: "Đại sư Lạc, vậy cô xem chuyện này của em họ tôi phải xử lý như thế nào?"
"Xử lý không được". Lạc Ninh lạnh mặt lắc đầu: "Trên đời này không có thuốc hối hận. Có một số chuyện một khi đã làm sai, thì không thể quay đầu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.