Lục Tuân thấy ánh mắt của Lạc Ninh lộ ra ý cười liền biết chuyện hắn làm rất hợp với tâm ý của cô.
"Sao, có vừa lòng không?". Hắn hỏi.
Lạc Ninh cười mà như không cười nhìn hắn: "Ý của anh là, anh làm như vậy là vì tôi sao?"
Lục Tuân trước giờ không có ý định làm chuyện tốt mà không lưu danh: "Đương nhiên, bằng không em nghĩ tôi lại lãng phí thời gian như vậy làm gì."
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Xem ra Lục lão sư vì muốn chiêu mộ tôi vào phòng nghiên cứu đặc biệt mà cũng rất lao tâm lao lực đó!"
"Đúng vậy, còn phải xem xem Lạc nữ thần có hài lòng không". Lục Tuân ngoắc môi lộ ra một nụ cười.
Không hiểu sao gần đây Lạc Ninh cứ cảm thấy hắn có chút quái quái. Cô họ nhẹ một cái: "Tối hôm qua tôi nói giỡn, anh không cần phải gọi tôi như vậy."
Cô luôn cảm thấy những người có mối quan hệ không bình thường mới thích hợp với xưng hô như vậy, nữ thần gì đó nghe có chút không được đứng đắn.
Lục Tuân cười ra tiếng: "Tôi cảm thấy kêu như vậy rất hay mà!"
Lạc Ninh trừng mắt nhìn hắn: "Dù sao thì về sau không chấp nhận xưng hô như vậy nha."
Bị người khác nghe được, còn cho rằng cô đã làm gì với Lục đại ảnh đế nữa, hoặc là chơi trò cosplay ái muội gì đó.
Lục Tuân lại cười ra tiếng lần nữa, giọng nói của hắn mang theo vài phần cưng chiều: "Được, nghe em."
Hắn hỏi tiếp: "Vậy tôi nên gọi em như thế nào? Ninh Ninh? Ninh bảo?"
Lạc Ninh tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-toi-o-gioi-giai-tri-bao-hong/1035170/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.