Vì lý do chủ quan: đau đầu, mệt mỏi, áp lực cuộc sống, chỉ số vũ lực chênh lệch quá lớn vân vân và lý do khách quan: không ai đánh thức được người giả vờ ngủ, không ai hỏi chuyện được người vờ câm điếc, Diễm quyết định tạm gác lại việc đưa anh bạn cùng phòng bất đắc dĩ này tái hòa nhập cộng đồng. Cô còn phải đi làm nữa, không thể mỗi ngày đều dốc hết toàn lực đấu trí đấu dũng với anh ta.
Vài tuần trôi qua, anh đã bình phục hoàn toàn. Diễm phải nói là ngưỡng mộ kinh khủng cái thể chất phi phàm này, chẳng giống như cô, ngã trật mắt cá thôi có khi chân chấm chân phẩy cả tháng trời.
Lại nói, Diễm đã từng nghĩ đến việc đưa anh ta ra nhờ công an đăng tin tìm người thân, nhưng mỗi lần tới trước đồn công an, cô lại chần chừ, đi tới đi lui, cuối cùng bỏ về. Số lần chần chừ của Diễm nhiều đến mức cô bắt đầu bị các chú áo xanh để ý. Cũng không quá khó khăn để Diễm chứng minh mình không buôn đồ hay cướp giật gì cả, nhưng về sau thấy hơi ngại nên cô tránh luôn lối phải đi qua đồn công an.
Chần chừ vì Diễm nghĩ, đăng tin là một chuyện, có người thân đến tìm hay không lại là chuyện khác. Trong thời gian chờ đợi, bắt buộc phải có chỗ để anh ta ở lại. Trẻ em có thể gửi ở viện cô nhi, người già thì đến viện dưỡng lão, phụ nữ cũng có nhà tình thương, nhưng một người đàn ông trưởng thành chân tay đầy đủ như thế này, viện cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-toi-duoc-ong-troi-phat-nguoi-yeu-moi/777074/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.