Qua tấm kính bể cá, Diễm chợt để ý thấy bộ váy áo diêm dúa vẫn ở nguyên trên người mình từ chiều hôm qua, cộng thêm lớp trang điểm dày cộp nhòe nhoẹt vì nước mắt trông ghê chết đi được. Cô quyết định phải thay tạm ra quần áo bình thường để hoạt động thuận tiện hơn cái đã. Vừa đặt chân đến cửa phòng ngủ liền nhìn thấy hiện trường tan hoang như mới bị giật cô hồn, cột sống của cô ê ẩm không thôi. Thay đồ xong, Diễm trở lại phòng khách, tay túm mái tóc dài xoăn lơi màu nâu hạt dẻ búi lên cao, miệng lẩm bẩm: – Rồi giờ kiểm tra xem mặt hàng này tình trạng thế nào nào. Cô dùng hết sức bình sinh, giữa chặng đường chỉ có hơn năm mét còn phải nghỉ mệt hai lần mới kéo được người kia vào phòng tắm. Diễm không nhịn được cầm bàn tay anh ra so với cái chân gà của mình, đau khổ phát hiện về cơ bản là không thể so sánh. – Tên này ăn gì mà bự như gấu vậy! Tiếp xúc một chút, Diễm chợt để ý thấy nhiệt độ cơ thể của người này cao khác thường, vội vàng đặt tay lên trán anh, quả nhiên là đang phát sốt. – Không ổn rồi, chắc chắn trên người anh ta có vết thương bị nhiễm trùng. Diễm với tay bật ngay bình nóng lạnh, lại kiểm tra tủ thuốc cá nhân của nhà mình xem có những gì dùng được. Nhờ thói quen tập thành khi sống tự lập từ sớm, cô vẫn luôn chuẩn bị sẵn một vài loại đồ sơ cứu, thuốc men thông dụng, hiện tại có thể để người kia uống tạm, sau đó sẽ xuống nhà thuốc dưới sảnh hỏi thăm. Quay qua quay lại, nước trong bình cũng đã sôi. Diễm đi lấy một chiếc khăn bông mới chưa ai dùng trong tủ, trước khi vào phòng tắm không quên đeo tận hai cái khẩu trang, chứ để cô ngửi thấy mùi máu một lần nữa, hai người sẽ được hạ huyệt cùng ngày. Bây giờ lại phát sinh một vấn đề đầy ma lực. Diễm cắn môi nhìn cơ thể nam tính nằm chật cả cái bồn tắm trước mắt, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: – Cũng là vạn bất đắc dĩ tôi mới phải làm như thế này, không rửa sạch vết thương thì chỉ có hại cho anh thôi chứ tôi chẳng thiết tha gì sờ mó nhà anh đâu nhé! – Nói rồi trong lòng lại âm thầm bổ sung một câu: – Mà cho thì vẫn sờ. Diễm bình tĩnh vươn người vào bồn tắm bắt đầu giúp anh cởi đồ – ngoại trừ hai tay đang run rẩy điên đảo ra thì chỗ nào cũng bình tĩnh. Quái thú ngủ trong bồn kia, từ đầu đến cuối chỉ nhắm mắt im lặng, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc nhanh chóng hiện ra trước mắt, vốn Diễm còn định phân tích lượng mỡ, hình thái cơ nọ kia một chút, nhưng mới liếc sơ sơ, đầu mày cô đã nhíu chặt lại, lẩm bẩm: – Các cụ nhà anh hôm nay gánh thằng cháu còng lưng rồi biết chưa. Bị thương nghiêm trọng đến mức này còn đi đứng nói năng được, coi như anh da dày thịt béo, phúc to bằng trời. Hai bên mạng sườn của tướng quân chằng chịt vết thâm tím do va đập mạnh, trước ngực có lẽ là nhờ giáp bảo hộ nên chỉ trầy xước nhẹ, khớp vai còn có dấu hiệu bị trật đã nắn lại, vì không được cố định mà sưng đỏ lên. Dưới xương quai xanh là một đường rạch mở rộng gần nửa phân đang khó khăn đóng vảy, máu và huyết tương vẫn chậm rãi rướm ra, trên hai cánh tay và bắp đùi trái cũng tương tự. – Thậm chí còn mặc áo giáp cơ đấy, tên này bị xe tải chở heo đâm qua đâm lại hay gì… Diễm nhanh tay lột trần anh nhưng thực sự không có một ý nghĩ bất lương nào, chỉ biết cứu người hơn cứu hỏa. Cô xắn tay áo chỉnh vòi hoa sen, thử đến khi nước ấm vừa mới bắt đầu xối lên người anh, một tay xả nước, một tay cầm khăn nhẹ nhàng lau đi bụi và máu. Vừa luồn tay ra sau lưng đỡ anh dậy, xúc cảm trên tay đã khiến Diễm rùng mình. Cô không nhịn được thổn thức thay cho người đàn ông lạ mặt này, trước kia rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì? Thế kỉ Hai Mươi Mốt rồi vẫn có người phải sống trong điều kiện tệ hại như vậy ư? Trên tấm lưng trần của anh là hàng chục vết thương, vết sẹo có nông có sâu, có mới có cũ, mới nhất là từ hôm qua, cũ nhất gần như đã tiệp vào da thịt, chỉ còn một đường mờ mờ dài hơn hai mươi phân. Đầu ngón tay lơ đãng miết trên vết sẹo ấy, trái tim trong lồng ngực lại đột nhiên nhức nhối kinh khủng khiến Diễm hít thở khó khăn, hơi nước đong đầy tròng mắt mông lung. Từ lúc nào cô lại giàu lòng thương người như vậy? Diễm cười khổ rồi cố gắng tập trung tiếp tục việc trên tay. Nhẹ nhàng gỡ búi tóc rối trên đầu anh, cô ngạc nhiên phát hiện, tóc dài của người này là tóc thật, hơn nữa chất tóc còn rất khá, đen dày, mượt mà, vừa xả nước liền duỗi ra. Mâu thuẫn thật chứ, một người có khả năng là lao động chân tay bị bóc lột dã man, còn bị đánh đập đến mức này mà lại dưỡng được mái tóc đẹp hơn con gái? Diễm sờ lên cái mớ râu ngô đã hơi xơ vì uốn nhuộm trên đầu mình, bắt đầu cảm thấy ghen tị, vụng trộm giật tóc anh một cái cho bõ tức. Tình trạng sức khoẻ khiến anh không thể ngâm nước lâu, Diễm chỉ dám lau rửa vài đường cơ bản trên khối cơ thể hoàn mỹ ấy rồi hì hục vớt anh ra khỏi bồn tắm – vớt xong người cô thậm chí còn ướt gấp đôi anh. Tên đô con chết tiệt này! – Diễm nghĩ. Nhưng đã giúp thì giúp cho trót, cô đỡ anh dậy, cẩn thận lau người giữ ấm, còn tỉ mỉ sấy tóc thay anh. Làm xong hết, nhìn lên móc treo cô mới chưng hửng nhớ ra, đồ cũ không thể mặc lại nữa, chẳng bàn đến rách nát bụi bẩn, chất vải đó nói thật là cứ như từ dưới lỗ móc lên vậy, mà cô thì chưa chuẩn bị gì khác cho anh ta mặc. Dìu tạm người nọ lên sô pha đắp chăn, Diễm thuận tay kéo rèm cửa sổ phòng khách lại rồi chạy vụt vào bới tung tủ quần áo. Cô ngao ngán nhìn đám váy xuông quần short áo phông đơn giản của mình, lật lên lật xuống mãi cũng không có cái nào ra hồn. Đắn đo một lát, Diễm cắn răng lấy ra một chiếc babydoll màu đen với quần jean ống rộng, cảm giác miễn cưỡng có thể nhét người kia vào. Ai ngờ lại miễn cưỡng đến mức này, nhìn anh ta mặc babydoll freesize của mình như croptop, cô ngại ngùng gãi đầu: – Xin lỗi anh bạn nhé, anh chọn đúng gia đình hoàn cảnh rồi… Diễm lấy băng gạc và thuốc đỏ, bắt đầu xử lý những vết thương hở trên người anh. Đối với cô, mấy thao tác sơ cứu này không có gì khó khăn cả. Trước kia Trịnh Huy Minh rất thích bóng đá còn là một kẻ vô cùng hiếu thắng, về nhà sau trận đấu, chân tay, mặt mũi hiếm khi không trầy xước máu me tùm lum. Mỗi lần như vậy, đều do một tay Diễm xử lý. Băng xong vết thương cuối cùng trên đùi anh, Diễm rót một cốc nước ấm, lấy thuốc giảm đau, hạ sốt định cho anh uống, riêng kháng sinh cô đoán người này chưa ăn gì nên không dám dùng, thế cũng là liều mạng rồi nhưng hiện tại không còn cách nào khác. Ai ngờ sau đó làm thế nào cũng không bỏ thuốc vào miệng anh được. Bóp bóp hai bên khớp hàm nghiến chặt của đối phương, Diễm vừa lo vừa giận, chắp tay tha thiết nói: – Xin đấy, anh mà chết ra đây tôi cũng không sống được đâu! Nghe như thiếu phụ trẻ xinh đẹp khóc lóc bên giường chồng già giàu có sắp xuống lỗ. Chẳng biết trong mơ tướng quân có nghe thấy lời cầu xin của Diễm hay không, chỉ biết cuối cùng cô cũng thành công ép anh nuốt thuốc. May mà tướng quân đang mê man bất tỉnh, nếu không, một người ghét (sợ) đắng như anh chắc chắn sẽ chống cự đến cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]