Biên tập: Bưởi
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Muối
***
Buổi chiều Trịnh Lam đúng hẹn đi đến sân tennis. Thời tiết lạnh vô cùng, cậu mặc quần áo vận động ngắn tay, khoác áo bóng chày, trên tay đeo bao cổ tay.
Trưởng khoa là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, đỉnh đầu đã hơi hói. Ông ta đang nói chuyện phiếm cùng mấy bác sĩ khoa khác, thấy Trịnh Lam tới liền vui vẻ vỗ vỗ bờ vai cậu, nhìn thoáng qua phía sau cậu.
"Cậu còn tự mang cả vợt tennis nữa sao? Xem ra là biết đánh, quả nhiên là không chọn nhầm người."
Trịnh Lam và trưởng khoa nói chuyện được một lát thì Dư Việt cũng đến. Trưởng khoa bảo hai người bọn họ thương lượng về trận đánh tennis sắp tới vì phải đi tiếp đón đám người sắp đến,
Dư Việt đeo túi đựng đồ thể thao, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống chỗ khán đài.
"Việc của khoa Tâm lý chúng tôi sao lại tìm người trong khoa tim mạch của anh thế?" Trịnh Lam hỏi.
"Còn vì sao nữa, tại vì tôi biết đánh tennis đấy." Dư Việt đặt túi xuống: "Bình thường toàn chơi bóng rổ, đánh golf linh tinh, sao lần này lại còn chơi cả tennis nữa thế, cách xa như vậy có thể nói được cái gì cơ chứ?"
Trịnh Lam cũng ngồi xuống nghe Dư Việt nói với cậu một số điều cần chú ý, càng nghĩ càng cảm thấy tới đây quả nhiên là đi làm khổ sai.
Cũng may trước đây Trịnh Lam và Dư Việt quen nhau bởi vì chơi tennis. Hai người phối hợp cũng coi như ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-thi-bi-dan-anh-mang-di/2573713/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.