Thật ra khách sạn đã điện thoại vào buổi sáng hôm nay.
Lần đầu là trợ lý nghe máy nhưng không dám xác nhận nên chuyển cho Bùi Yến.
Bên khách sạn nói là nhặt đường một sợi dây, hỏi có phải đồ anh đánh rơi hay không.
Bùi Yến nói không phải, nhưng nhớ lại ngày đó Trịnh Lam bị anh ép nằm lên giữa giường nên anh hỏi lại: "Nhặt được ở đâu?"
"Ở trong chăn, một sợi dây màu đỏ, hơi cũ." Nhân viên trả lời.
Bùi Yến là khách VIP ở khách sạn của bọn họ, chỉ cần đi công tác đến đây thì sẽ đặt phòng ở khách sạn này, vì thế bọn họ sẽ tra kỹ càng tất cả mọi thứ.
Đối với sợi dây này, thực tế thì Bùi Yến không có ấn tượng gì mấy.
Xem lại đồ xong, anh xác nhận đây không phải là của mình, nhưng trong đầu anh loáng thoáng qua cảm giác nó rất quen thuộc nên để khách sạn hỗ trợ giao tới.
Mấy ngày nay công việc bận bịu nên anh không nghĩ tới, hôm nay nghe nghe Trịnh Lam hỏi, anh dựa vào để nhìn kỹ chàng trai trắng như sứ này.
Cậu hỏi anh có từng thấy món đồ này hay chưa, mí mắt cậu run run nhè nhẹ.
Nên nói có hay không, đột nhiên Bùi Yến không xác định được.
Trong tấm ảnh, sợi dây kia vừa đỏ vừa cũ, Bùi Yến chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ lúc buộc nó vào cổ tay của Trịnh Lam.
Tay mềm như vậy, lúc nào cũng như không xương khoác lên vai của anh, nếu buộc dây thừng vào có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-thi-bi-dan-anh-mang-di/2573661/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.