Thực ra Trịnh Lam không nhớ quá rõ chuyện cậu đã từng nói muốn đi thăm bà ngoại với Bùi Yến.
Cậu bận rộn trong bệnh viện cả tuần nhưng ngày nào cậu cũng nhắn tin với Bùi Yến, mặc dù khi nhắn thì trời đã khuya. Cậu nói mấy câu thì buồn ngủ, thậm chí có một vài lần cậu còn không cúp điện thoại đã ngủ mất.
Sau này Bùi Yến hỏi cậu: "Có phải hàng ngày em đều rất mệt mỏi không?"
Trịnh Lam đành phải thừa nhận: "Vâng."
Bùi Yến nói thêm: "Em mệt như thế thì không cần mỗi ngày đều gọi điện cho anh đâu."
Trong thoáng chốc Trịnh Lam hoảng hốt, cậu hơi đau lòng khi nghĩ rằng Bùi Yến không thích, nhưng vẫn để tâm đến cảm nhận của anh, hỏi: "Anh không muốn em gọi điện thoại cho anh ạ?"
Bùi Yến im lặng, tự hỏi vì sao Trịnh Lam có thể hiểu lầm thành thế này, nhưng Trịnh Lam lại tưởng Bùi Yến bị cậu nói trúng rồi.
"Vậy, được rồi, anh không muốn thì thôi..."
Bùi Yến cười khẽ một tiếng, nói: "Trước kia em không như thế này."
Trịnh Lam sững sờ: "Trước kia em làm sao cơ ạ?"
Bùi Yến tránh vấn đề này, hỏi cậu: "Không nhớ anh à?"
Anh chuyển chủ đề đột ngột khiến Trịnh Lam không kịp phản ứng, từ từ nói: "Nhớ chứ..."
"Vậy sao lại không gọi điện cho anh?"
Cuối cùng Trịnh Lam cũng hiểu, lúc này giọng điệu của cậu nghe vui vẻ hơn nhiều, nói: "Vâng anh."
"Ừm, em buồn ngủ thì đi ngủ đi." Bùi Yến nói.
"Dạ." Trịnh Lam nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-thi-bi-dan-anh-mang-di/2573637/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.