Chưa từng có ai gọi Lục Hàm Nguyệt là "Tiểu Hàm". Gọi cô bằng cả họ tên thì có, gọi là "Hàm Nguyệt" cũng có, gọi "Nguyệt Nguyệt" cũng có, nhưng được gọi là "Tiểu Hàm" thì đây là lần đầu tiên.
Rất lạ, lạ đến mức khi nghe Văn Thời Vi gọi cô như thế, cô hơi sững người một chút.
Cũng rất mới mẻ, mới mẻ đến mức khi nghe Văn Thời Vi gọi như vậy, cô ngẩn ra xong lại thấy thú vị.
Ngay sau đó, cảm xúc vui sướng như thủy triều tràn đến, nhấn chìm cô hoàn toàn. Nhìn đôi mắt đào hoa ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô chỉ cảm thấy mình đang chìm sâu trong ánh mắt dịu dàng ấy.
Lúc này cô lại thấy may mắn vì mình đang sốt, như vậy trong mắt Văn Thời Vi, gương mặt đỏ ửng của cô là vì bệnh, chứ không phải vì tim đập loạn nhịp.
"Em..." Lục Hàm Nguyệt khó khăn mấp máy môi, né tránh ánh mắt, khẽ nói: "Giọng điệu như thế này là vừa rồi, đừng hung dữ với em nữa."
Văn Thời Vi: "Ừ, chị sai rồi." Cô đưa miệng cốc tới bên môi Lục Hàm Nguyệt: "Vậy... uống nước, rồi uống thuốc, được không? Phải hạ sốt trước đã, Tiểu Hàm."
Cái cách gọi đó lăn qua lăn lại trong miệng cô, chính cô cũng thấy nó thật đáng yêu.
Lục Hàm Nguyệt vẫn còn chút sức, bản năng mách bảo cô rằng khoảng cách này quá nguy hiểm, cô liền liếc nhìn Văn Thời Vi, rồi tự mình cầm lấy cốc nước.
Nhưng trong quá trình đó, cô vẫn vô tình chạm phải đầu ngón tay mát lạnh của Văn Thời Vi. Cái lành lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668779/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.