Lần đầu tiên Hoài Hạnh nghe người khác nói cô nhát gan, là năm cô năm tuổi, khi mẹ dắt cô đi công viên giải trí.
Công viên có rất nhiều trò chơi, nhưng cô còn nhỏ, lại không đủ chiều cao nên số trò có thể chơi được rất hạn chế. Giữa chừng, mẹ cô Hoài Chiêu phải gọi điện xử lý một vụ án, cô nhìn thấy không xa có khu vực nhún nhảy trên tấm bạt lò xo nên nói với mẹ là muốn tới chơi.
Trên tấm bạt có rất nhiều trẻ con, ai cũng tung tăng nhảy nhót, hớn hở vui vẻ, là những dáng vẻ hồn nhiên không chút muộn phiền.
Nhưng đó là lần đầu tiên Hoài Hạnh chơi, cô không có kinh nghiệm, vừa lên chưa được bao lâu đã mất thăng bằng rồi ngã lăn ra.
Những đứa trẻ khác thì vẫn cứ nhảy lên nhảy xuống không ngừng, còn cô thì mất trọng tâm, cơ thể không thể điều khiển được, cứ lăn tròn, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi.
Cô hoang mang, cô lúng túng, cô bất an, trong khoang mũi toàn là mùi nhựa và mồ hôi trộn lẫn, cô cố đứng dậy nhưng không thành, mỗi cú nảy của tấm bạt như rút cạn sức lực của cô.
Lúc ấy, một bé trai nhảy ngang qua cô còn cười cô là đồ nhát gan, chơi nhún bạt mà cũng sợ.
Cô không phản bác, vì đó là sự thật.
Ngay cả khi đã trưởng thành, đứng trước mộ mẹ, cô cũng từng tự miêu tả bản thân như vậy.
Chính vì thế, cô rất nhạy cảm với lời miêu tả đó.
Nhưng người nói câu ấy không thể là Sở Vãn Đường, nếu là Sở Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668739/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.