Nếu nói xưng hô "Sở Sở" phần lớn chỉ được dùng khi giữa hai người đang mập mờ tình ý, thì cách gọi "chị" lại mang ý nghĩa không giới hạn, và nó xuyên suốt cả quá khứ của họ.
Dù là trong hoàn cảnh hay địa điểm nào, Hoài Hạnh đều có thể gọi cô như thế. Hai từ ấy là minh chứng cho sáu năm giữa họ, chứng kiến họ từ lần đầu gặp gỡ, sống cùng nhau, rồi đến khi chia xa.
Sở Vãn Đường cứ ngỡ mình nghe nhầm. Trong suốt năm năm qua, những khoảnh khắc như vậy không ít, nhưng mỗi lần cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì đều không thấy bóng dáng Hoài Hạnh đâu.
Và đến khi thật sự được gặp lại Hoài Hạnh, cô cũng chẳng còn nghe thấy cách gọi đó nữa, "chị Vãn Đường" sao có thể giống với một tiếng "chị".
Nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ rất gần, đến mức môi cô còn cảm nhận được luồng hơi khe khẽ lay động theo lời Hoài Hạnh thốt ra.
Không phải ảo giác. Toàn bộ sự chú ý của cô đều bị hút về tiếng gọi mang ý nghĩa tiến thêm một bước đó.
"Vừa rồi em gọi chị là gì?" Sở Vãn Đường vẫn không thể tin nổi.
Cô hơi ngả đầu ra sau, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh long lanh của Hoài Hạnh, có chút không chắc chắn hỏi: "Có thể gọi lại một lần nữa không, Hạnh Hạnh?"
Ánh mắt quá nóng bỏng, Hoài Hạnh quay mặt đi, khẽ đáp: "Không gọi nữa."
Cô thử giãy ra khỏi vòng tay của Sở Vãn Đường, nhưng đối phương ôm chặt eo cô, rõ ràng không có ý định để cô đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668727/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.