Sở Vãn Đường nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ phụ, ngửi mùi chiếc gối đã sớm không còn hơi thở của Hoài Hạnh, tai nghe thấy giọng nói dịu dàng của em ấy, trong lòng chợt dâng lên một cơn chua xót.
Thật ra cô không uống nhiều, bây giờ vẫn rất tỉnh táo, nhưng cô thật sự rất nhớ Hoài Hạnh.
Trong suốt năm năm qua cũng có rất nhiều khoảnh khắc như thế này, nhưng bên kia đường dây điện thoại mãi không có ai bắt máy. Vừa nãy cô chủ động gọi qua, nhưng bị Hoài Hạnh cúp máy. Dù không quá bất ngờ, lòng cô vẫn không tránh khỏi nặng trĩu.
Cô không ngờ rằng Hoài Hạnh lại gọi ngược lại cho mình....
Lại còn vào đúng lúc cô nhớ Hoài Hạnh nhất, được nghe em ấy nói rằng: "Nghe lời một chút, đừng uống nữa."
Phải diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào đây?
Chiếc đèn ngủ nhỏ bên cạnh dường như cũng trở thành đồng lõa của nỗi nhớ, cô nhìn ánh sáng ấm áp kia, trong đầu nhớ lại dáng vẻ của Hoài Hạnh dưới ánh sáng ấy.
Lông mi của Hoài Hạnh dày và rất dài, đôi mắt màu đen sáng ngời, khi ngồi bên giường nhìn cô, trong mắt luôn ẩn chứa nụ cười. Đôi khi cô không kiềm chế được, sẽ cúi xuống hôn Hoài Hạnh, nhưng môi còn chưa chạm vào đã thấy hàng mi của Hoài Hạnh khẽ khép lại, còn khẽ run lên, và ánh mắt cô sẽ nhân lúc ấy mà dừng lại trên đôi môi của Hoài Hạnh thêm một chút, viền môi ấy thật mềm mại và linh động, như được họa sĩ vĩ đại nhất thế gian vẽ bằng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668705/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.