Quán thịt nướng dùng ly giấy dùng một lần, không giữ nhiệt tốt, nhiệt độ của nước truyền thẳng vào lòng bàn tay của Sở Vãn Đường.
Cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Hoài Hạnh, đến mức hàng mi cũng quên cả run rẩy.
Dưới bầu trời đêm đen như mực, giọng nói và biểu cảm của Hoài Hạnh không thể gọi là dịu dàng, vậy mà lại khiến sống mũi Sở Vãn Đường cay cay.
Nếu như tháng trước cô cố tình dẫm lên mảnh vỏ sò để thu hút sự chú ý của Hoài Hạnh, nhằm tạo cơ hội tiếp xúc với người ấy, thì lần này cố tình uống cà phê đá trước kỳ kinh, chính là để khiến Hoài Hạnh thấy thương hại và cảm thông.
Cô biết Hoài Hạnh là một người rất tốt.
Cô đê tiện mà tham luyến chút tốt đẹp ấy từ Hoài Hạnh.
Hiện giờ, cô giống như bị đày vào ngục tối, ngày đêm chỉ có thể dựa vào một ô cửa sổ nhỏ duy nhất để hít thở chút dưỡng khí tươi mới mà sống tiếp.
"Nhìn rõ lắm sao?" Sở Vãn Đường đáp lại ánh nhìn của cô, giọng điệu cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, nhưng trong giọng vẫn vương chút nghẹn ngào khó giấu.
Hoài Hạnh chỉ thay một chữ vào câu trả lời: "Không rõ lắm sao."
Cô không muốn tiếp tục tranh luận với Sở Vãn Đường về chuyện này, chậm rãi đứng dậy, cụp mắt nhìn gương mặt lúc nào cũng hoàn hảo không thể bắt bẻ của người phụ nữ ấy, hỏi: "Có mang thuốc không?"
Sở Vãn Đường uống một ngụm nước ấm, lắc đầu: "Không mang."
"Cũng là cố tình." Giọng khẳng định chắc nịch.
"...Ừm."
"Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668698/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.