Không chỉ có ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn ở Nam Thành cũng là một chuyện rất lãng mạn.
Khi trời vừa sẩm tối, bầu trời như kéo lên một tấm màn lộng lẫy, sắc cam và quýt đan xen giữa không trung, mây bị nhuộm thành những miếng kẹo bông mang hai màu sắc chủ đạo ấy, không ít du khách cũng lấy thiết bị ra ghi lại khoảnh khắc rực rỡ này.
Sở Vãn Đường siết chặt điện thoại, không hề có ý định chụp gì cả.
Cô vừa xuống xe liền chạy một mạch đến khu triển lãm, nhưng khi đến nơi, cửa lớn cửa nhỏ đều đã đóng, chỉ còn vài nhân viên đang dọn dẹp. Cô đứng trong quảng trường trống trải, nhìn quanh bốn phía, cố tìm lấy chút bóng dáng liên quan đến Hoài Hạnh, nhưng cũng như rất nhiều lần trước, chẳng có gì cả.
Mây trôi cuồn cuộn trong gió nhẹ, máu cô cũng cuồn cuộn theo.
Cô nhắm mắt lại, ép bản thân điều chỉnh hơi thở, muốn khiến mình bình tĩnh lại, nhưng với trạng thái hiện tại thì điều đó có hơi khó. Cô cụp mắt, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh mà Tô Trừng đã chuyển tiếp cho mình.
Năm năm nay, cô vẫn thường xuyên xem lại ảnh liên quan đến Hoài Hạnh. Có đôi khi nếu khó đi vào giấc ngủ, nhìn ảnh của Hoài Hạnh như cũng thêm vài phần hiệu quả, cho nên dù hiện tại bức ảnh không rõ ràng lắm, cô vẫn có thể vô cùng chắc chắn đó chính là người ấy. Cô ngẩng đầu nhìn quanh một lần nữa, môi mím chặt, bóng dáng bị kéo dài trên nền đất, vừa cô độc lại vừa thê lương.
Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-nguoi-phu-nu-tam-co-xau-xa/4668678/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.