Lục Dịch Phi hơi giận dỗi, cậu nói: “Đừng như thế. Em ghét nhất là đoán suy nghĩ của người khác, lúc trước anh còn trách em EQ* quá thấp, đoán cái gì cũng không trúng, nếu nói sai thì lại bị anh cười nhạo.”
(*EQ: chỉ số cảm xúc của mỗi cá nhân.)
Trần Mật ôm chặt Lục Dịch Phi hơn: “Đáp án rõ ràng rồi còn gì? Bởi vì ở đây có em.”
Gương mặt của Lục Dịch Phi đỏ lên: “Đừng, anh đừng giở trò với em như thế. Trước đây chúng ta không phải chia tay nhau rồi còn gì. Anh cũng không đến gặp em, còn không quan tâm em nữa…”
Nụ cười trên mặt của Trần Mật vụt tắt: “Vậy thì nói rất dài. Thật ra sau khi chúng ta chia tay, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh vẫn còn rất thích em, nhưng giữa chúng ta có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, xung đột. Bệnh của em cũng là một nhân tố rất quan trọng cần phải xem xét. Cho nên anh vẫn luôn nghĩ, anh có thể có năng lực này không? Anh có thể bao dung em không? Anh có thể chung sống hòa thuận với em đến khi cả hai già đi không? Anh còn tìm hiểu rất nhiều sách liên quan tới phạm trù tâm lý học, trường hợp liên quan đến bệnh của em, anh đều hiểu rõ. Tuy bệnh trầm cảm là một bệnh rất phổ biến, trong xã hội, trong khoảng mười người thì có một người mắc bệnh trầm cảm nhưng trường hợp có ham muốn tự sát như em, thậm chí không thể tự sát được càng khiến mức độ của bệnh trầm cảm trở nên khó giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chia-tay-ex-bi-benh-tram-cam-trach-toi-chac/2465063/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.