Mấy hôm sau, Tưởng Thiên từ đoàn phim về khách sạn, lại được Triệu Phỉ Phỉ dẫn đến con hẻm nhỏ.
Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: "Mình đến đây làm gì, đến ăn tối?"
Triệu Phỉ Phỉ lắc đầu, ra vẻ bí ẩn: "Người ta nhờ em giữ bí mật." Tưởng Thiên nghe thấy bật cười, nhướng mày nói: "Hay lắm nha, em là trợ lý của chị hay của người ta mà người ta nói gì em cũng nghe hả?"
Triệu Phỉ Phỉ cười ngại: "Hết cách rồi, tại người ta lợi hại, không phải chị cũng nghe lời người ta sao?"
Tưởng Thiên: "Ai nói, chỉ cần chị lên tiếng, chị ấy chắc chắc sẽ nghe theo chị, tất cả do chị quyết định. Em phải nhớ, sau này kiếm người yêu phải tìm cách cho người ta nghe lời mình, đừng làm thục nữ để bị ăn hϊếp, biết chưa?"
Triệu Phỉ Phỉ vốn đang cười, nàng nghe thấy cuối thì nhăn mặt.
Tưởng Thiên vẫn đang tiếp tục: "Em phải giống chị, chị nói gì chính là cái đó. Em không thấy đâu, chị ấy như mèo con trước mặt chị, ngoan lắm...."
Tưởng Thiên càng nói càng cao hứng, nàng như chìm vào cuộc sống trong mơ: "Chị ấy ngoan ngoãn nghe lời chị, chị nói mặt trời vuông chị ấy chẳng dám nói nó tròn. Đó mới là người yêu tốt!" Triệu Phỉ Phỉ không ngăn nổi, đôi mắt nhìn phía sau nàng. Lúc này Tưởng Thiên mới chú ý nhìn ra sau.
Vừa tháy nàng đã sợ hãi: "Ể.... Chị chị đến đây khi nào?" Nàng xấu hổ cười với Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược đáp: "Chị vừa mới đến."
Tưởng Thiên ôm ngực, yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
"Nhưng đến sớm hơn em, chị nghe hết mấy lời em nói vừa rồi." Thẩm Tích Nhược cười, dịu dàng bảo.
"À.... Thế xe đâu? Mình đi đâu vậy chị? Không phải chị đang ở công ty sao? Sao lại chạy đến đây?" Tưởng Thiên cố gắng lãng tránh.
Triệu Phỉ Phỉ đúng lúc lên tiếng: "Thẩm tổng, em đi trước, hai người chơi vui vẻ."
Thẩm Tích Nhược mỉm cười vẫy tay với Triệu Phỉ Phỉ: "Được rồi, cảm ơn em."
Nếu không phải nàng đi theo Tưởng Thiên thấy cách hai người ở chung, có lẽ nàng sẽ tin những lời Tưởng Thiên nói. Chờ Triệu Phỉ Phỉ đi khỏi, Thẩm Tích Nhược chỉnh lại quần áo giúp Tưởng Thiên.
Cô kéo tay Tưởng Thiên, dẫn nàng lên chiếc xe mình vừa lái đến.
Mùa này là mùa hoa nở, trên đường có thể ngửi thấy hương hoa theo gió bay vào.
Tưởng Thiên vui vẻ mở cửa sổ, nàng ngửi hương hoa, cười bảo: "Không phải chị bảo dạo này bận việc sao, em còn tưởng chị không đến thăm em."
Thẩm Tích Nhược vừa lái xe vừa nói: "Dù có bận chị cũng muốn gặp em."
Tưởng Thiên thè lưỡi: "Vừa rồi mấy lời em nói với Triệu Phỉ Phỉ, chị đừng để tâm nha."
Thẩm Tích Nhược cảm thấy buồn cười đáp: "Sao chị lại chú ý mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Tưởng Thiên cười nói: "Thì em giống mấy ông chồng ở ngoài hay nổ mình là chủ gia đình ấy."
Thẩm Tích Nhược nghiêng đầu nhìn nàng: "Vậy chồng yêu phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nha."
Tưởng Thiên bị tiếng "chồng yêu" làm choáng váng.
Nàng liếʍ môi, nghĩ trước khi kiếm tiền, mình phải hôn đủ cô vợ này.
Nàng không hỏi vợ muốn dẫn mình đi đâu. Dù đi đâu, Thẩm Tích Nhược cũng không hại mình, càng không khiến mình khó chịu.
Thẩm Tích Nhược thật tốt.
Có cô, thành phố xa lạ cũng trở nên thân thương.
Thẩm Tích Nhược lái vào khu biệt thự, dọc theo hai hàng cây, vào trong gara.
Khu biệt thự này là kiểu đơn lập, bên cạnh có gara, phía trước là vườn hoa, phía sau là hồ bơi. Khu biệt thự hai tầng, diện tích không lớn nhưng đáng yêu, tinh xảo.
Tưởng Thiên theo Thẩm Tích Nhược xuống xe, đi vào khu vườn ngập hoa, nàng ngắm biệt thự.
"Đây là nhà của chị?"
Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Ừ, sau này chúng ta có thể nghỉ ở đây. Em đóng phim mệt có thể về đây nghỉ, để tài xế đưa em đến."
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, cười đáp: "Vậy em ở lại nhìn chị."
Tưởng Thiên đứng phía sau Thẩm Tích Nhược, xem cô nấu ăn.
Rau chân vịt được rửa sạch xong Thẩm Tích Nhược nhẹ nhàng cắt.
Tưởng Thiên nhìn đôi tay kia cử động, cảm thấy ấm áp kèm những cảm xúc khác lạ.
Từ lúc về đến giờ, nàng vẫn chưa..... đè cô ra hôn....
Nhưng lúc này nàng ngại quấy rầy Thẩm Tích Nhược đang nấu ăn.
Mà nàng cũng không phải người chủ động....
Thẩm Tích Nhược lấy chén bắt đầu đánh trứng. Cô đập trứng, tách lòng trắng và lòng vàng rồi cô cho lòng vàng vào chén.
Thẩm Tích Nhược lấy thịt bò trong tủ lạnh, bỗng thấy Tưởng Thiên nâng má, nhìn mình như trẻ con làm cô bật cười: "Em đứng đó rảnh rỗi, sao không đi xem TV đi?"
Tưởng Thiên thốt lên: "TV đâu đẹp bằng chị."
Thẩm Tích Nhược tươi cười.
Cô đặt khay thịt bò lên bàn, lau tay đi về phía Tưởng Thiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]