Chương trước
Chương sau
Tưởng Thiên trải qua một tuần đầy khó khăn.

Ở thế giới trước, nàng từng ở một mình và cảm thấy đó là bình thường. Nhưng nàng không ngờ, bây giờ, nàng không thể ngừng nhớ Thẩm Tích Nhược.

Mỗi ngày về nhà, nhìn căn phòng trống rỗng, nỗi nhớ như cỏ mọc không thể ngăn lại.

Vì Thẩm Tích Nhược về quê chịu tang, nàng cảm thấy ngày nào cũng gọi cô thì không ổn. Vì thế chỉ có lúc quá nhớ, nàng mới nhắn tin cho Thẩm Tích Nhược.

"Sắp tết rồi, khi nào chị về....."

"Hôm nay em đi dạo gần công ty chị, em nhớ chị lắm."

"Mấy hôm nay em ăn gì cũng không ngon, em muốn ăn cơm chị nấu."

Trước kia, nàng nhắn tin, dù Thẩm Tích Nhược không trả lời liền nhưng vẫn sẽ trả lời, không biệt vô âm tín như giờ.

Hôm nay, tham gia hoạt động xong, Tưởng Thiên kể về chuyện của Thẩm Tích Nhược với Lý Hồng.
Lý Hồng nói: "Dạo này chị cũng không nghe tin về Thẩm Tích Nhược, nghe nói cô ấy đã cắt đứt liên lạc với phía công ty."

Tưởng Thiên giật mình, bỗng chợt nhớ.

Nàng lấy điện gọi, gọi cho Lâm Hoán.

Sau vài tiếng chuông reo, Lâm Hoán vui vẻ nói: "Bé Thiên Thiên nhớ chị hả?"

Tưởng Thiên trốn vào nhà vệ sinh, gấp gáp hỏi: "Chị nói đi có phải Thẩm Tích Nhược gặp nguy hiểm không?"

Lâm Hoán im lặng thật lâu, nghiêm túc đáp: "Chuyện này không liên quan đến em, em đừng lo. Tất cả đều do bọn chị khống chế, cô ấy sẽ không sao."

Tưởng Thiên kinh hoàng, nói vậy là xảy ra chuyện rồi!

Nàng nắm chặt cổ áo, cố kéo nó ra nhằm giải tỏa cảm giác choáng váng, lo lắng: "Chị nói em nghe, chị ấy ở đâu?"

Lâm Hoán hoảng sợ hỏi: "Trời ơi bà nhỏ, em tính làm gì? Em là nghệ sĩ, chẳng lẽ muốn đi tìm cô ấy? Lỡ bị người ta chụp được thì làm sao?"
Tưởng Thiên kiên quyết nói: "Dù sao mọi người cũng biết quan hệ của bọn em, sẽ không sao đâu, và em cũng không sợ."

Lâm Hoán: "Trời trời trời, em không sợ nhưng chị sợ! Bà nhỏ ơi, em đừng dọa chị, chị không dám đâu. Nếu em gặp chuyện, Tích Nhược sẽ nhai tươi nuốt sống chị mất."

Tưởng Thiên càng nghe càng thấy không ổn, rưng rưng hỏi: "Chị đang nói gì vậy? Gặp chuyện là sao? Không phải chị ấy về chịu tang sao. Sao lại gặp chuyện? Có phải chị ấy gặp chuyện rồi không.... Chị Lâm, chị nói em biết đi, em lo cho chị ấy lắm.........."

Tưởng Thiên càng nói, nước mắt càng rơi.

Nàng lau mặt, nén giọng nức nở, trong lòng gấp gáp, đau khổ.

Thẩm Tích Nhược thật sự gặp nguy hiểm rồi......

Đều do mình, nếu không phải mình vô dụng, không giúp được gì, Thẩm Tích Nhược cũng sẽ không gặp nguy hiểm......
"Bà nhỏ, bà đừng... khóc!"

Lâm Hoán nghĩ một lúc nói: "Bây giờ chị nói em tên thành phố Thẩm Tích Nhược đến nhưng em đừng nói là chị nói! Nếu em lo thật, có thể đến đó đợi nhưng chị không thể nói địa điểm cụ thể cho em."

Tưởng Thiên không có yêu cầu gì hơn, chỉ cần ở gần Thẩm Tích Nhược hơn một chút. Nhưng nàng vẫn giữ lý trí, biết mình xuất hiện cạnh Thẩm Tích Nhược, có thể sẽ quấy rầy kế hoạch của cô khiến cô lo lắng.

Đề nghị của Lâm Hoán khá tốt, vừa khiến nàng ở gần Thẩm Tích Nhược, vừa không ảnh hưởng kế hoạch của đối phương.

Vì thế, nàng gật đầu, đáp: "Cảm ơn chị, chị Lâm, hôm nào em mời chị ăn cơm."

Lâm Hoán buồn cười trêu: "Còn có tâm trạng mời chị ăn cơm hả. Thôi hôm nào chị mời bà nhỏ ăn. Chúc bà nhỏ năm mới vui vẻ."

Nàng không nói thì thôi, vừa nói Tưởng Thiên lại muốn khóc.

"Huhuhu..... Sắp ăn Tết rồi, em không biết Tích Nhược có về ăn tết được cùng em không..... Mấy ngày qua, chị ấy còn không gọi cho em....."

Lâm Hoán nghiêm túc bảo: "Em đừng lo, tất cả việc Thẩm Tích Nhược làm luôn vì em. Em phải giữ sức khỏe, cô ấy sẽ về với em, ăn Tết cùng em."

Tưởng Thiên lau nước mắt, nhớ đến nụ cười của Thẩm Tích Nhược, nàng chỉ muốn nhanh xuất phát.

Lâm Hoán gác máy, gửi tên thành phố cho Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên lập tức ra ngoài, tìm Lý Hồng, nhờ nàng đặt vé máy bay sớm nhất giúp mình.

"Chị đẩy tất cả công việc giúp em. Từ đây cho đến năm sau, em sẽ không nhận việc."

Lý Hồng kinh ngạc hỏi: "Em điên rồi sao? Tiệc tối năm nay chị cố gắng lắm mới giúp em tham dự được hai tiệc. Em cũng luyện lâu rồi, các bên đã chuẩn bị xong, bây giờ em bảo không làm là sao?"

Tưởng Thiên gật đầu, ánh mắt kiên định, đỏ hoe: "Dạ em có việc gấp, nhất định phải đi. Chị Lý đừng trách em, dù chị nói thế nào, em cũng sẽ đi."

Lý Hồng nghe thấy cũng hiểu.

Con bé chắc đang lo cho Thẩm Tích Nhược.

Lý Hồng cũng là bạn thân của Thẩm Tích Nhược, lại không biết vì sao dạo này Thẩm Tích Nhược mất liên lạc. Nàng thấy Tưởng Thiên gấp gáp, cũng gấp gáp theo nàng, nói: "Vậy được, chị sẽ thông báo thay em, em đi đi. Chị bảo Triệu Phỉ Phỉ theo em."

Triệu Phỉ Phỉ chưa nghỉ vài ngày, vừa nghe đã đặt vé máy bay.

Mắt Tưởng Thiên đỏ hồng, cảm kích nói: "Em cảm ơn chị. Nếu không phải trên đời này có mọi người rất tốt với em, em cũng không biết nên làm gì......"

Lý Hồng nắm tay, vỗ nhẹ tay nàng, an ủn: "Chuyện thường tình. Lúc trước Thẩm Tích Nhược giao em cho chị, dặn chị nhất định phải đặt lợi ích của em lên hàng đầu, phải quan tâm em. Bây giờ chị không làm trái sứ mệnh. Em đừng lo, xã hội pháp trị sẽ không sao."

Tưởng Thiên đỡ lo hơn.

Tuy nàng đã suy diễn rất nhiều cảnh đáng sợ nhưng trước khi chưa chứng thực mọi chuyện, nàng vẫn tin tất cả chưa quá xấu.

Quay xong lịch trình này, nàng trực tiếp đến sân bay.

Đây là lịch trình cá nhân, rất riêng tư, cộng thêm sắp đến Tết, sân bay vắng lặng, cả chặn đường rất thuận lợi.

Máy bay đáp xuống sân bay thành phố kế bên, Tưởng Thiên đã bình tĩnh. Nàng lấy bản đồ, tra các khu biệt thự cao cấp ở đây.

Nàng nghĩ, Thẩm gia là gia đình tài phiệt, nhà ông của Thẩm Tích Nhược cũng là phú hào trong vùng nên cũng sẽ ở khu biệt thự cao cấp. Thành phố này không lớn , không có quá nhiều khu biệt thự cao cấp, chỉ cần nàng cẩn thận tìm chắc chắn có manh mối.

Triệu Phỉ Phỉ kéo hành lý, hỏi nàng: "Chị có muốn đến khách sạn cất hành lý trước không?"

Tưởng Thiên xua tay: "Em về khách sạn trước đi, chị đến khu dân cư này đã."

Triệu Phỉ Phỉ lập tức đuổi theo: "Không được, em nhất định phải đi theo chị. Chị đi đâu em đi đó, dù sao hành lý không nhiều, mình để trên xe cũng được."

Tưởng Thiên cảm động nhìn Triệu Phỉ Phỉ, thấy đối phương kiên định nắm chặt tay, cũng nghiêm túc gật đầu.

Hai người bắt taxi, đến khu biệt thự gần sân bay.

Nhưng đến khu biệt thự, Tưởng Thiên trợn tròn mắt.

Bảo vệ khu này không cho người không lai lịch bước vào, nàng chỉ có thể hỏi: "Gần đây có khách họ Thẩm đến đây không? Có ông lão nào qua đời không?"

Mấy vấn đề này thật sự không dễ trả lời, các bảo vệ có thái độ không tốt. Có người trực tiếp từ chối, có người sẽ nói nhưng không cụ thể.

Tưởng Thiên vốn không biết ông ngoại Thẩm Tích Nhược họ gì. Nàng có quá ít tin tức, không trách bảo vệ không tin mình.

Đi vài khu biệt thự, từ ngoại ô thành phố đến nội thành, thời gian chẳng chốc đến khuya.

Tưởng Thiên thật sự hết cách, đành cùng Triệu Phỉ Phỉ về khách sạn.

Khách sạn này là khách sạn số một của thành phố. Dù sao cũng là minh tinh, nàng ở những chỗ này mới có thể đảm bảo không bại lộ hành lung.

Nàng mang kính râm, đội mũ vào thang máy.

Bỗng nhiên, một người phụ nữ kiêu căng bước vào, trên tay xách vài túi đồ hiệu.

Tưởng Thiên nhìn người phụ nữ lộng lẫy, ngẩn người.

Người này sao mà quen quá.

Tuy thần thái khác trước nhưng Tưởng Thiên dám chắc, đây là vợ của Thẩm Bác, mẹ kế của Thẩm Tích Nhược!

Không ngờ.....

Tưởng Thiên nghĩ rồi cười, vờ không nhìn thấy.

Nàng quan sát bà Thẩm bấm số lầu, tầng 38.

Trùng hợp Tưởng Thiên ở lầu 40, cách hai tầng.

Sáng hôm sau, 6 giờ Tưởng Thiên thức giấc, không ra ngoài. Nàng che kín mít, ngồi ở đại sảnh ăn sáng, ánh mắt chờ đợi bà Thẩm xuất hiện.

Đến khách sạn này, chắc không ai vội vã ra ngoài trước sáu giờ, đặc biệt là bà Thẩm vừa shopping hôm qua, sẽ càng không có việc gấp.

Tám giờ rưỡi, bà Thẩm xuống lầu, dùng bữa ở nhà ăn rồi ngồi lên chiếc siêu xe rời đi.

Tưởng Thiên bắt xe, đuổi theo. Chạy nửa thành phố thấy xe dừng trước khu biệt thự.

Tưởng Thiên không vào được, chỉ đành tìm chỗ ngồi đợi.

Nàng chọn chờ ở quán cà phê đối diện.

Hiện tại nàng chưa nghĩ ra cách khác, chỉ có thể đợi.

Nhưng biết được Thẩm Tích Nhược ở đây, dù đợi nàng cũng bình an.

Nàng cầm điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Tích Nhược: "Vì em, chị nhất định phải an toàn, em chờ chị."

Quán cà phê ấm áp, Tưởng Thiên chờ đợi lâu đến mức ngủ quên.

Trong mơ, Thẩm Tích Nhược và nàng chúc mừng năm mới nhau. Sau tiếng chuông 0 giờ, Thẩm Tích Nhược hôn nàng.

Khi tỉnh lại, cảm giác ấm áp trên môi làm Tưởng Thiên hoảng hốt. Nàng mở điện thoại xem lịch.

Thật sự...... sắp đến giao thừa rồi.

Hôm nay đã là 30.

Đây là năm mới đầu tiên của nàng khi đến thế giới trong truyện này.

Tưởng Thiên cười khổ, không biết Thẩm Tích Nhược ở đâu, năm mới có ý nghĩa gì.

Lúc này, nàng nhìn cửa sổ, bên ngoài hịu quạnh, lạnh lẽo.

"Thưa cô, cà phê của cô lạnh rồi, cô muốn đổi ly khác không?"

Một giọng nói vang lên.

Tưởng Thiên buồn bã đáp: "Không cần...."

Chữ "đâu" ngưng lại.

Nàng bỗng ngẩng đầu, khó tin.

Người trước mặt là Thẩm Tích Nhược!

Thẩm Tích Nhược ấm áp cười với nàng, trong tay cầm bánh dâu.

Áo khoác của cô phủ tuyết, đưa bánh cho Tưởng Thiên, nói: "Không cần cà phế, thế em thấy bánh ngọt thì thế nào?"

Tưởng Thiên rưng rưng mỉm cười: "Dạ được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.