Tưởng Thiên muốn nói tiếp đã bị Thẩm Tích Nhược lau phần son môi. Thẩm Tích Nhược còn dặn, không được mở miệng.
Tưởng Thiên ủ rũ ngậm miệng, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược thấy biểu cảm của nàng, ánh mắt trầm xuống.
Cô rũ mi, ngón tay chạm vào mặt nàng, thủ thỉ: "Em phải tẩy trang mỗi ngày mới được ngủ. Như vậy da mới không nổi mụn."
Tưởng Thiên gật đầu, làm nũng: "Nhưng em lười lắm, nếu ngày nào chị cũng tẩy trang giúp em thì tuyệt nhất." Tưởng Thiên chỉ bông đùa, không để tâm Thẩm Tích Nhược có đồng ý hay không. Nàng nói xong nhắm mắt, tiếp tục hưởng thụ.
Ngón tay ấm của Thẩm Tích Nhược thoa dầu tẩy trang mát xa nhẹ lên mặt nàng khiến nàng thư giãn.
Nàng càng muốn ngủ.
Thẩm Tích Nhược rửa mặt cho Tưởng Thiên xong, lộ ra gương mặt căng bóng, mịn màng.
Tưởng Thiên buồn ngủ, còn cố ý áp mặt vào tay Thẩm Tích Nhược: "Chị xoa nữa đi, nữa đi mà. Em đã thấy sướиɠ lắm."
Thẩm Tích Nhược nâng mặt Tưởng Thiên như đang nâng mặt búp bê.
Đầu ngón tay của cô khẽ vuốt ve mặt nàng.
Tưởng Thiên nhắm mắt, hưởng thụ. Nàng luôn ngoan ngoan trước mặt Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược nhéo mũi nàng.
Tưởng Thiên nhăn mũi, cười: "Haha, ngứa quá."
Tưởng Thiên lắc cổ, vùi mặt vào tay Thẩm Tích Nhược.
Nàng nhắm mắt, cảm nhận được Thẩm Tích Nhược đang nhìn má nàng. Ánh mắt cô nóng rực khiến nàng không thể làm lơ. Ánh mắt ấy làm Tưởng Thiên ngại ngùng, chỉ đành nhắm mắt, không muốn đối mặt với cô.
Nhưng đó chỉ là cách tạm thời.
Sau khi nhắm mắt, nàng không chỉ cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Tích Nhược.
Còn có hơi thở, mùi nước hoa và sợi tóc thi thoảng chạm vào nàng của Thẩm Tích Nhược.
Nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ bị bỏ qua, những thứ vốn ít được chú ý lại xuất hiện.
Tưởng Thiên sắp không nhịn được, nàng muốn bỏ trốn.
Đôi môi nàng chợt cảm nhận sự mềm mại quen thuộc.
Đây là đôi môi nàng biết rõ nhất, môi của Thẩm Tích Nhược.
Như chìm vào dòng sông ngọt ngào, hai bên bờ sông là hàng dài bông hoa nở rộ làm khung cảnh tươi sáng.
Nàng có thể cảm nhận được hương hoa, có thể đắm mình vào cảm giác êm ấm, hoàn hảo này.
Sau khi hôn xong, Tưởng Thiên từ từ mở mắt.
Nàng thấy Thẩm Tích Nhược gần trong gang tấc.
Nàng chưa bao giờ gặp một Thẩm Tích Nhược như vậy.
Biểu cảm đó như đang có được thứ trân quý nhất trên đời. Cảm giác may mắn, yêu thương, và cả bi thương hiện lên trên nét mặt cô.
Trông cô như cất giấu nhiều bí mật không thể nói.
Tưởng Thiên nhẹ nhàng hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Tích Nhược ngẩn người, lúc lâu sau mới hoàn hồn đáp: "Chị.... đang nghĩ về em."
Cô nghĩ đến có phải kiếp trước môi của Tưởng Thiên cũng mềm mại như này không? Đáng tiếc khi ấy, không ai thật lòng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng.
Thẩm Tích Chu xem nàng như công cụ, một món đồ để khoe khoang. Món đồ ấy còn không rời khỏi mình. Dù đến phút cuối, có lẽ hắn cũng không thật lòng yêu Tưởng Thiên.
May mắn thay, vẻ đẹp của Tưởng Thiên bây giờ chỉ thuộc về riêng cô. Cả thế giới đều biết, Tưởng Thiên là người yêu của Thẩm Tích Nhược.
Và sẽ là vợ cô.
Cảm giác thỏa mãn tiêu tan sự thổn thức ban nãy trong cô.
Đương nhiên, những điều này dù Thẩm Tích Nhược muốn kể cho Tưởng Thiên nghe, có lẽ nàng cũng sẽ không hiểu.
Tưởng Thiên bật cười: "Haha, chị nhìn cứ như fans của em ấy. Rồi rồi, mình đi ngủ thôi."
Nói đến ngủ, Tưởng Thiên lập tức ngáp, bước ra ngoài.
Thẩm Tích Nhược đứng lên, một tay quàng qua lưng nàng, một tay vòng dưới chân, bế nàng lên.
Bế kiểu công chúa!
Tưởng Thiên bất ngờ, vỗ vào tay Thẩm Tích Nhược: "Chị làm gì vậy! Coi chừng ngã, chị thả em xuống đi!"
Thẩm Tích Nhược im lặng không đáp. Cô không buông, ôm nàng vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Cô đặt Tưởng Thiên lên giường, cởi giày, cởi vớ giúp nàng.
Tưởng Thiên được chăm, đỏ mặt. Tuy hai người đang yêu nhau nhưng cả hai chỉ vừa xác định quan hệ vài hôm trước. Thẩm Tích Nhược làm vậy, thật sự rất thân mật.......
Nhưng nàng rất thích cảm giác này.
Có người chăm mình, có người thương mình thật sự khiến nàng đắm chìm.
"Chị đừng.... Em tự làm được....."
Tưởng Thiên nỉ non, muốn ngồi dậy lại bị Thẩm Tích Nhược ấn xuống.
Thẩm Tích Nhược nghiêm túc giúp Tưởng Thiên, nói: "Không phải em than mệt sao? Để chị giúp em."
Tưởng Thiên vừa nghe thấy "mệt", ngáp theo phản xạ.
Đây không phải là tự lộ nhược điểm sao!
Thẩm Tích Nhược cởi vớ rồi cởi nút thắt quần jean của Tưởng Thiên.
Đến bước này, Tưởng Thiên cũng có phản ứng, ngón tay của Thẩm Tích Nhược chạm vào bụng mình, này.... quá.....!
Nàng bật người dậy, đè chặt cái tay đang trên quần mình: "Đừng đừng đừng, em tự làm được! Em thật sự tự cởi được!"
Thẩm Tích Nhược ngừng tay, đứng ở cạnh giường, cười như không cười nhìn nàng.
Tưởng Thiên đỏ mặt, đỏ tai, lắp bắp: "Thì thì chuyện đó....."
Thẩm Tích Nhược vờ đã hiểu: "À.....ý em là....cái chuyện.....mình làm khi lần đầu gặp nhau?"
Tưởng Thiên nghẹn lời.
Trước kia, nàng xem Thẩm Tích Nhược là bạn, hai người đã từng thảo luận về đêm ấy nhưng mỗi lần nhắc đến, tuy có xấu hổ nhưng nàng chưa từng ngại ngùng như bây giờ.
Xấu hổ và ngại ngùng là hai cảm xúc khác nhau.
Hiện tại, Thẩm Tích Nhược vừa nhắc đến, Tưởng Thiện đã muốn bỏ trốn! Chuyện ngày đó, sau khi hai người tâm đầu ý hợp, lực sát thương tăng lên gấp bội!
Nhưng nàng còn có thể làm gì khác, chỉ gật đầu, sau đó dời mắt nhìn góc chăn, rất nghiêm túc nghiêng cứu họa tiết trên ga giường.
Thẩm Tích Nhược xoa đầu Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên muốn né, sau khi tránh thì hối hận. Sao nàng lại tránh? Cũng không phải chưa từng chạm qua.....
Thẩm Tích Nhược rụt tay lại, nghiêm túc nói: "Chị đi tắm."
Tưởng Thiên: "..........."
Thẩm Tích Nhược rời khỏi phòng ngủ.
Tưởng Thiên một mình nằm trên giường như cá nằm trên thớt. Nàng mở mắt nhìn trần nhà.
Hồi hộp, rất hồi hộp.
Bây giờ nàng còn hồi hộp hơn lần đầu gặp mặt!
Vì lần đầu nàng mang suy nghĩ "chỉ là người lạ, sau này không gặp nhau".
Nhưng bây giờ..... từ người lạ biến thành người yêu bên nhau suốt đời!
Tâm trạng thay đổi, mọi thứ thay đổi. Tưởng Thiên hồi hợp, nghĩ đến mình không có nhiều kinh nghiệm rồi lại ghét bỏ mình chưa tắm.
Chẳng lẽ đợi lát xong việc rồi đi tắm? Nhưng như vậy Thẩm Tích Nhược có ghét mình không? Mà chuyện này nên làm từ bước nào đây? Nên tắm trước rồi làm hay làm trước rồi tắm?
Tưởng Thiên rối rắm mãi đến khi nghe thấy tiếng nước dừng.
Nàng ngừng thở, trái tim lo sợ, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Điện thoại bỗng sáng lên.
Nàng cầm lấy nó, mở ra xem.
Là tin nhắn của Thẩm Tích Nhược. "Ngủ ngon."
Tưởng Thiên: ????
Gì vậy? Không phải đã bảo sẽ làm sao?
Sau đó, Thẩm Tích Nhược nhắn tiếp: "Chị còn cả đời bên em nên không vội."
Tưởng Thiên cảm thấy lời này có hai ý.
Nàng vẫn bình tĩnh, trái tim đập loạn dần chậm đi.
Thẩm Tích Nhược luôn thích dày vò mình. Cô luôn nàng đoàn già đoán non rồi lại đưa nàng đáp án ổn định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]