Chương trước
Chương sau
"Trời ạ! Sao phục vụ chỉ đứng xem?"

"Chuyện gì vậy, cái cô đó sao trông quen quá...."

"Báo cảnh sát chưa, có ai báo cảnh sát chưa?"

Tưởng Thiên nghe người xung quanh bàn tán không giao động, mảnh vỡ vẫn đặt trên cổ Thẩm Tích Chu.

Sắc mặt Thẩm Tích Chu hết trắng rồi đỏ như cầu vồng.

Hắn có nằm mơ cũng không ngờ lại gặp Tưởng Thiên ở đây mà nàng còn không phân phải trái đã làm vậy với hắn.

Hắn gầm giọng, bỏ tay khỏi đùi, đặt lên bàn, nói với Tưởng Thiên: "Đừng ầm ĩ ở đây, cô buông tay ra!"

Tưởng Thiên nhìn hắn cười lạnh, tay vẫn nắm chặt ly chỉ là đã để xa Thẩm Tích Chu một chút.

Quần chúng xung quanh bàn tán nhưng lại không có ý giúp đỡ, cả phục vụ cũng thờ ơ chỉ gọi bảo vệ.

Thẩm Tích Chu cao 1m87, là thanh niên cường tráng, Tưởng Thiên muốn đối phó hắn đương nhiên sẽ không buông vũ khí duy nhất này.
Ít nhất cầm nó, Thẩm Tích Chu sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì thế, Tưởng Thiên cầm mảnh vỡ, nói với cô nhân viên đang ngơ ngác: "Cô có ổn không?"

Cô gái gật đầu, do dự nhìn Tưởng Thiên: "..........Cảm ơn cô."

Tưởng Thiên gật đầu đáp lại: "Vậy cô mau về đi."

Cô gái vẫn còn băn khoăn, sợ hãi nhìn sắc mặt tái mét của Thẩm Tích Chu.

Tưởng Thiên mỉm cười đáp: "Anh ta không dám làm gì đâu, cô về đi hoặc có thể để số liên lạc của cô lại, tôi sẽ liên lạc với cô."

Tuy cô gái còn đang ngơ ngác nhưng nàng vẫn đưa số của mình cho Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên nhận lấy, không lấy điện thoại ra lưu mà cho vào túi.

Cô gái rời đi, Thẩm Tích Chu nhìn Tưởng Thiên, sắc mặt như đèn Led hết trắng rồi đỏ còn có màu nâu và xanh vì giận.

"Cô rốt cuộc muốn gì, Tưởng Thiên!"

Thẩm Tích Chu gằn giọng như muốn phát điên.
Đáng tiếc, bây giờ hắn chỉ là thùng rỗng kêu to. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ với mãnh vỡ trong tay Tưởng Thiên.

Người xung quanh thấy cô gái kia khóc thì phát hiện chuyện không đơn giản bắt đầu thảo luận. Vừa rồi Thẩm Tích Chu quấy rối cô nàng, không ai nhìn thấy nhưng bây giờ cô rời đi, mọi người có thể mặc sức tưởng tượng Thẩm Tích Chu chắc chắn đã làm gì đó khiến cô nhân viên không vui.

"Vậy cuối cùng chuyện là sao? Vì sao cô này lại giúp cô nhân viên kia? Hai người là bạn sao?"

"Tôi tìm thấy rồi! Cô này hình như là minh tinh. Khó trách tôi thấy quen mắt lắm, lúc trước tôi có xem quảng cáo của cô ta, cái quảng cáo mà lặp đi lặp lại ấy nên nhớ rõ lắm!"

"Thật sự là cô ta, hình trên mạng cũng không đẹp bằng ngoài đời."

Bảo vệ đến, lịch sự yêu cầu Tưởng Thiên buông mảnh vỡ xuống.
"Cô à, cô bỏ mảnh vỡ xuống đi, không cần làm người khác bị thương, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Bảo vệ cho rằng đây là vụ hành hung nên căng thẳng ứng phó nhưng không ngờ bọn họ dứt lời, Tưởng Thiên đã ném mảnh vỡ xuống.

Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người, Tưởng Thiên kéo ghế ngồi đối diện Thẩm Tích Chu.

"Cô ơi, bây giờ có lẽ cô nên rời khỏi đây để bình tĩnh......."

Tưởng Thiên cười với bảo vệ: "Tôi đang rất bình tĩnh, kẻ không bình tĩnh chính là anh ta. Tôi có việc muốn nói với anh ta, chúng tôi là người quen."

Bảo vệ nghiêm túc nhìn Thẩm Tích Chu: "Lời cô ấy là thật sao anh? Anh và cô đây là người quen?"

Thẩm Tích Chu muốn lật bàn mắng, quen cái búa! Ông với nhỏ là kẻ thù!

Nhưng vì giữ hình tượng, hắn không dám làm vậy, vốn dĩ hôm nay bị uy hϊếp đã ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài của hắn, bây giờ mà nổi điên thì chỉ có thảm.

Thế là hắn cắn răng, nhìn Tưởng Thiên, gật đầu.

Bảo vệ thấy khó tin. Nếu là người quen sao cô em lại muốn đâm mãnh vỡ vào họng anh ta?

Nhưng bọn họ đã được đào tạo, sẽ không tò mò chuyện của khách nên quay lại vị trí, quan sát hai người sợ cả hai nổi điên đánh nhau.

Tưởng Thiên vẫy tay, cười gọi phục vụ: "Cho tôi ly nước."

Sau đó nàng hưng phấn, cầm nĩa, ăn phần beef steak chưa ai dùng.

Thẩm Tích Chu bị hành động của nàng làm ngơ ngác, hắn không hiểu nàng có ý gì đành nén giận, rầm: "Cô đến tột cùng muốn làm gì?"

Tưởng Thiên nói: "Tôi chỉ muốn đến đây ăn trưa, ai ngờ anh lại chạy đến trước mắt tôi, phá hỏng tâm trạng tôi."

Thẩm Tích Chu nghiến răng, trước mặt nhiều người, hắn không thể làm gì nàng: "Vì sao cô luôn thích xen vào việc của người khác? Tôi làm gì thì liên quan gì đến cô? Cô là ai của tôi mà thích quản tôi vậy?"

Tưởng Thiên ngạc nhiên nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị, rõ ràng anh quấy rối phụ nữ mà còn không thích tôi làm việc tốt sao? Anh là người rừng mới xuống núi hay sao mà không biết quấy rối tìиɧ ɖu͙© sẽ bị bắt?"

Thẩm Tích Chu bị nàng mắng muốn phun máu.

Tưởng Thiên lại ăn ngon, uống nước xong, nàng thỏa mãn khen: "Oa..... ngon quá."

Thẩm Tích Chu bị nàng chọc giận, muốn đứng lên rời đi.

Tưởng Thiên lại bảo: "Anh tốt nhất đợi chút?"

Thẩm Tích Chu thắc mắc hỏi: "Đợi gì?"

Tưởng Thiên nhìn về phía cửa, cười.

Thẩm Tích Nhược mặc áo khoác lông dê màu xám vội bước vào.

Thẩm Tích Chu: "..... Chị ta đến đây làm gì?"

Thẩm Tích Nhược đi đến cạnh Tưởng Thiên, cô quan sát nàng thấy nàng không sao còn đang hào hứng mới thở phào.

Tưởng Thiên dang hai tay, Thẩm Tích Nhược hiểu ý, ôm nàng vào lòng, thì thầm: "Em có sao không?"

Tưởng Thiên lắc đầu: "Em không sao, chị không biết đâu vừa rồi em ngầu lắm."

Thẩm Tích Nhược cưng chiều nhìn nàng, cười: "Không cần xem, chị cũng biết em ngầu nhất."

Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược ngọt ngào làm người ta không xen vào được.

Hai người càng ngọt ngào, ân ái, Thẩm Tích Chu càng đau mắt, hắn nổi giận quát lên: "Hai người sao có thể vô sỉ như vậy? Ở đây là chỗ công cộng!"

Tưởng Thiên cười lạnh đáp: "Ha! Anh còn nhớ đây là chỗ công cộng hả? Vừa rồi khi quấy rối nhân viên công ty mình sao không thấy anh nhớ đi?"

Nàng vừa dứt lời, mọi người vây quanh đã hô lên:

"Trời! Thì ra là vậy!"

"Tôi đã bảo nếu không phải quấy rồi thì ai mà khóc dữ vậy!"

"Cô bé hồi nãy đáng thương quá, tên này đúng là không phải người!"

Có người nhận ra Tưởng Thiên, vỗ tay khen ngợi:

"Tưởng Thiên làm tốt lắm! Tưởng Thiên, cô vừa đẹp vừa ngầu!"

"Thiên Thiên lợi hại nhất, tấn công tên khốn đó trông ngầu lắm!"

Tưởng Thiên mỉm cười, làm hành động ngã mũ cảm ơn mọi người.

Mặt của Thẩm Tích Chu đen như đích nồi.

Hắn lớn chừng này chưa bao giờ mất mặt như hôm nay!

Mọi người vây quanh hắn luôn chiều hắn, nghe lời hắn, nịnh nọt hắn. Hắn như hoàng tử cao ngạo không ai dám động đến hắn.

Bây giờ thì sao?

Khách của nhà hàng này thuộc giới thượng lưu, bọn họ đang phỉ nhổ, căm ghét hắn.

Tuy hắn không quen bọn họ nhưng hắn không chịu đựng được ánh mắt họ nhìn mình.

Nghe xem, bọn họ đang mắng hắn thế nào?

"Đồ khốn không biết xấu hổ!"

"Đồ tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, anh không phải đàn ông mà là xúc vật!"

"Đúng là kẻ bại hoại!"

"Ghê tởm quá đi mất!"

Thẩm Tích Chu không nhịn được.

Hắn nhớ đến lúc trước, chuyện của mình bại lộ, đám dân mạng cũng mắng mình như vậy.

Bọn họ mắng hắn bao lâu, hắn nổi điên bấy lâu. Hắn chưa từng bị mắng nhiều như thế. Những tiếng mắng chửi khiến hắn phát điên muốn tra tấn hết tất cả.

Tiếng mắng chửi không khiến Thẩm Tích Chu ăn năn mà chỉ càng khiến hắn hận Tưởng Thiên và cả Thẩm Tích Nhược đang đổ dầu vào lửa.

Bây giờ cũng cùng hoàn cảnh, cùng là hai người này để hắn bị mắng không ngóc đầu lên được.

Mặt Thẩm Tích Chu đen đi, quát Thẩm Tích Nhược: "Con mẹ nó, chị đến đây làm gì? Chị là chị tôi! Chị không giúp tôi mà giúp con nhỏ này?"

Thẩm Tích Nhược đưa tay lên tát vào má trái của Thẩm Tích Chu, "bốp": "Vì tôi là chị cậu nên mới phải dạy cậu."

Tiếng "bốp" lại vang lên, má phải của Thẩm Tích Chu cũng bị đánh, hai bên má hắn đỏ ửng, sưng lên.

"Cái này là cho cấp dưới cậu."

"Bốp", má trái của Thẩm Tích Chu lại bị đánh.

"Cái này là cho Thiên Thiên, vì cậu đã làm hỏng tâm trạng dùng cơm của em ấy."

Thẩm Tích Chu phát điên lên muốn đánh lại Thẩm Tích Nhược nhưng hắn không chú ý phía dưới chân đã bị Tưởng Thiên vướng ngã. Hắn ngã lên bàn, gương mặt sưng đỏ úp lên mì ý và phô mai.

Tưởng Thiên cảm thán: "Ew..... ghê quá."

Thẩm Tích Nhược đánh xong, lấy khăn ăn lau ngón tay, lòng bàn tay rồi mu bàn tay.

Sau đó, cô vòng tay qua vai Tưởng Thiên: "Mình đi qua nhà hàng khác ăn trưa đi em."

Tưởng Thiên vui vẻ rời đi, còn vẫy tay với quần chúng vây xem: "Mọi người ngon miệng!"

Thẩm Tích Nhược trước khi đi cũng lịch sự nói: "Xin lỗi vì quấy rầy mọi người dùng bữa. Bữa trưa hôm nay tôi sẽ mời mọi người. Mong các vị thứ lỗi. Ngoài ra tiền cơm của Thiên Thiên, tôi sẽ trả gấp ba."

Nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô, phục vụ cũng tươi cười, nhận thẻ của Thẩm Tích Nhược.

Ngoại trừ Thẩm Tích Chu đang điên tiết thì mọi người đều vui vẻ.

-------------------------------------------------------------

Tác giả:

Thẩm Tích Chu: Vì sao không đánh luôn má phải, dù có sưng thì phải cho đều như vậy mặt tôi mới trông đẹp hơn! Đồ đáng ghét!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.