Chương trước
Chương sau
Tưởng Thiên rụt người về sau, vùi mình vào sô pha, lắc tay nói: "Em không có, em chỉ ứng phó với chị Lý thôi!"

Thẩm Tích Nhược chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt cô nguy hiểm như thứ gì đó chiếu vào mắt nàng.

Đẹp thì đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.

Tưởng Thiên nhìn một lúc rồi nhảy xuống sô pha, chạy trên thảm nhung lao vào phòng.

Căn hộ của Thẩm Tích Nhược có ba phòng hai sảnh, một phòng là thư phòng luôn được khóa kín, Tưởng Thiên cũng chưa từng đi vào.

Nàng vội chạy đến cạnh thư phòng, bất ngờ phát hiện hôm nay cửa không khóa nên mở cửa chui vào trong.

Thẩm Tích Nhược đứng ngoài phòng, cất cao giọng nói: "Em căng thẳng như vậy làm gì, chị cũng không ép em."

Tưởng Thiên yên lặng nắm chốt cửa, không biết nên làm gì, vừa rồi nàng chỉ chạy bừa vào mà bây giờ nghe Thẩm Tích Nhược nói vậy, nàng cũng không biết đáp lại thế nào.
Nàng không biết nói gì đành im lặng không đáp.

Giọng Thẩm Tích Nhược vẫn dịu dàng như nước, chậm rãi nói: "Chị biết nỗi lòng của em, em cũng hiểu tình cảm của chị. Chúng ta giống bây giờ cũng rất tốt, chị sẽ không ép em nên Thiên Thiên đừng sợ."

Tưởng Thiên khàn khàn đáp lại: "......Là do em không tốt."

Thẩm Tích Nhược bật cười hỏi: "Sao em lại không tốt?"

Tưởng Thiên không biết nên nói từ đâu, đành giải thích: "Em cảm thấy mọi vấn đề đều do em. Nếu không phải em sợ xác định quan hệ thì có thể chị sẽ càng vui hơn.........."

Thẩm Tích Nhược lại lắc đầu, cách vách cửa, Tưởng Thiên vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ cưng chiều và bất đắc dĩ.

"Đó không phải là lỗi của em, những chuyện mà em trải qua cũng không phải là lỗi của em. Thiên Thiên à, em không biết em đã mang đến cho chị sự can đảm, niềm tin vào cuộc sống này nhiều đến đâu nên em đừng cảm thấy mình sai."
Tưởng Thiên xúc động khi mình được nâng niu trong lòng.

Thẩm Tích Nhược tiếp tục: "Vì em mà chị mới đến đây."

Vì em nên chị mới trọng sinh.

Em là mục tiêu, là khát vọng và chấp niệm mà chị hướng đến.

Cách vách cửa, hai người tựa vào cửa, kể ra nỗi niềm luôn chôn giấu.

"Em cảm thấy chị giỏi lắm, Tích Nhược, hơn nữa chị còn rất thương em."

"Chị thương em vì em xứng đáng. Em không biết ưu điểm của em nhiều ra sao."

"Tích Nhược, về sau.... hai đứa mình, chị tính thế nào?"

"Chuyện về sau ai mà biết được, không bằng mình cứ như vậy trước nha?"

"Dạ......"

Nói rồi, Tưởng Thiên mở cửa phòng.

Thẩm Tích Nhược đứng ở cửa, khoảng cách hai người rất gần, thấy nàng ra, Thẩm Tích Nhược cong môi cười.

Sau đó, Thẩm Tích Nhược quẹt chóp mũi Tưởng Thiên: "Con bé nghịch ngợm này."
Tưởng Thiên cười, trong mắt lấp lánh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy nhìn sao cũng không đủ.

Nàng giơ hai tay ra muốn ôm, đôi môi cong lên muốn cười.

Thẩm Tích Nhược đơ người, Tưởng Thiên không đề phòng như này rất đáng yêu làm cô không thể kháng cự.

Cô ôm lấy Tưởng Thiên, vùi đầu nàng vào ngực mình, đưa tay xoa tóc nàng.

Tưởng Thiên cũng ngoan ngoãn vùi lòng Thẩm Tích Nhược.

Hai người ôm thật lâu, tâm trạng cũng bình tĩnh.

Cô buông Tưởng Thiên ra, ngón tay xoa từ tóc dài rũ bên má nàng, ánh mắt mềm ấm nhìn Tưởng Thiên: "Mình đi ăn cơm thôi em."

Tưởng Thiên ngại ngùng gật đầu, chủ động kéo tay Thẩm Tích Nhược.

Mười ngón tay đan nhau, chỉ đi vài bước từ thư phòng đến phòng bếp mà Tưởng Thiên cũng thấy nóng.

Mặt nàng hồng hồng ngồi trước bàn ăn, giây lát đã bị đồ ăn muôn màu muôn vẻ thu hút: "Oa! Trông ngon quá!"

Ở giữa bàn đặt một chiếc nồi gang, trong nồi nấu canh cá diếc nóng hổi, nước súp màu trắng sữa đang sôi nổi bong bóng sau đó vỡ tan thành các bọt nước làm mùi hương thoang thoảng bay trong không khí ấm áp.

Bên cạnh là món đậu hũ chiên sốt tương đỏ, thịt bò phi lê cùng ớt chuông xanh, đỏ, và món chay sen xào rau củ cùng món súp cà chua nấm.

Đây là những nguyên liệu đơn giản trong nhà nhưng mỗi món đều sắc hương đầy đủ.

Tưởng Thiên gấp gáp cho đậu hũ vào miệng, lớp da giòn phần đậu hũ mềm hòa quyện cùng nước sốt.

Thịt bò phi lê tươi ăn vào mềm thơm. Món chay cũng đậm đà hương vị mang lại dư vị vô tận của những nguyên liệu cơ bản, ăn cùng với canh cá diếc là sự kết hợp tuyệt vời.

"Ngon quá..........."

Tưởng Thiên gắp một miếng lớn cho vào miệng.

Nàng đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thẩm Tích Nhược lập tức nghiêm túc, cô đi đến cửa nhìn qua mắt mèo rồi quay đầu nói với Tưởng Thiên: "Cô bạn của chị đến, Thiên Thiên cho cô ấy vào nhé?"

Cô như đang hỏi chủ nhà làm Tưởng Thiên nghe thấy đỏ mặt, không đáp chỉ gật đầu.

Vì thế Thẩm Tích Nhược mở cửa, người còn chưa thấy mà đã nghe thấy tiếng: "Bây giờ bà chị vừa tan làm là chạy về nhà luôn hả? Tôi đến công ty tìm cũng không thấy bà chị ở đâu. Sao ở đây có thêm cô em nè?"

Tưởng Thiên nhìn thấy một cô gái tóc dài mắc áo da giày bò bước vào nhà.

Cô nàng cởi giày bò, mái tóc đỏ rủ xuống, che đi mặt nàng nhưng vẫn thấy được chiếc mũi thẳng cùng bờ môi đỏ tươi.

Kiểu makeup này rất dễ được chú ý vào mùa đông.

Tưởng Thiên chăm chú nhìn người mới đến. Nàng rất thích ngắm mỹ nữ, cảm thấy mỹ nữ là tài nguyên của thế giới, các cô nên thường đăng ảnh hoặc hay dạo phố để mọi người cùng ngắm.

Thẩm Tích Nhược trả lời cô nàng: "Nhà tôi có khách, cậu nhỏ giọng chút."

Người nọ ngừng tay, từ từ buông giày, mang dép vào rồi nhìn thoáng phòng khách.

Vừa lúc Tưởng Thiên đứng ở phòng khách chuẩn bị nghênh đón cô bạn của Thẩm Tích Nhược.

Tưởng Thiên đưa tay, chào hỏi: "Chào chị, em tên Tưởng Thiên."

Người nọ nhướng mày, cười nói: "Chà chà, không ngờ tiểu thư nhà họ Thẩm mà cũng kim ốc tàng kiều! Chào em, chị là bạn thân của Thẩm Tích Nhược, chị tên Lâm Hoán."

Tưởng Thiên: "Em có nghe Tích Nhược nhắc về chị, chị ngồi đi."

Lâm Hoan bật cười, cầm túi, quyến rũ đi vào: "Vừa nhìn đã thấy giọng điệu của bà chủ nhà rồi. Đại tiểu thư ơi, việc này cậu làm đỉnh lắm nha."

Lâm Hoán đi đến, đưa tay về phía Tưởng Thiên, cánh tay nàng quấn lấy cổ Tưởng Thiên, nói với Thẩm Tích Nhược: "Tôi nói này, cậu bắt cóc cô em ngoan này hồi nào vậy, còn không thèm phát kẹo mừng cho tôi làm tôi buồn lắm đó!"

Thẩm Tích Nhược treo áo khoác của Lâm Hoán lên cửa xong, thấy cánh tay của Lâm Hoán đặt lên vai Tưởng Thiên đang không ngừng lộn xộn, ánh mắt sắc bén nhìn nói: "Lâm Hoán đừng trêu em ấy, em ấy hay ngại lắm."

Lâm Hoán nhanh chóng dịch đến dịch lui trên vai Tưởng Thiên, trêu: "Cậu sợ cái gì, em ấy cũng không phải đồ sứ mà không cho tôi chạm vào?"

Thẩm Tích Nhược đáp: "Sợ cậu một phát ăn luôn bé."

Tưởng Thiên tiếp lời: "Vậy thì không ổn đâu, sẽ bị đau bụng đó."

Lâm Hoán nhìn hai người, vỗ tay cười lớn: "Hai người được lắm! Rất ăn ý! Oh! Đang ăn cơm hả cho tôi xin đôi đũa nha!"

Thẩm Tích Nhược yên lặng vào bếp lấy thêm đôi đũa cùng chén cơm đưa cho nàng.

Lâm Hoán gắp đồ ăn cho vào miệng, nhấm nháp một lúc mới nói: "Là hương vị của đại tiểu thư. Lợi hại thật! Cậu vừa lên được phòng khách xuống được phòng bếp!"

Nàng chọc chọc Tưởng Thiên bên cạnh: "Đây là good girl, em phải trân trọng cậu ấy nha em dâu."

Tưởng Thiên bị nàng trêu đỏ mặt.

Ăn xong, Tưởng Thiên cảm thấy mình như tôm luộc bị Lâm Hoán trêu đến nóng người.

Chờ khi Lâm Hoán ăn xong, lấy khăn ướt lau miệng, nói muốn vào nhà vệ sinh thoa lại son.

Thẩm Tích Nhược không nhịn nổi, kéo nàng lại: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Hoán bật cười: "Thì chuyện của Thẩm gia. Dạo này tôi thấy hình như Thẩm Tích Chu đang làm gì đó, mọi người phải cẩn thận, còn Thẩm Bác thì vừa đi Đức, không biết có liên quan đến kế hoạch của cậu không."

Thẩm Tích Nhược nhíu mày suy nghĩ.

Tưởng Thiên nghe thấy lo lắng, cả người vừa nóng vừa lạnh.

Thẩm gia rất khó đối phó mà đồng minh Lâm Hoán này.... trông không đáng tin!

Thẩm Tích Nhược trầm tư một lúc, cười nói: "Ông ta trúng chiêu rồi."

Những lời còn lại, cô kéo Lâm Hoán vào thư phòng bàn, để lại Tưởng Thiên ngồi trong phòng khách.

Tưởng Thiên nhàm chán bấm điều khiển TV, trong lòng vẫn lo lắng nên đi đến cửa thư phòng nghe lén.

Cửa phòng khép hờ nên nàng chỉ nghe thấy nội dung đứt quãng.

"Giải trí Khuynh Thành.... không đủ..... tài chính.... chuẩn bị..... phá sản....."

Những lời này là do Thẩm Tích Nhược nói.

Tưởng Thiên lập tức hoảng hốt, ngồi lại trên sô pha, không dám nhúc nhích.

Thẩm Tích Nhược nói vậy là sao? Giải trí Khuynh Thành sắp phá sản?

Tưởng Thiên cảm thấy mình nên có một phần trách nhiệm.

Nếu Thẩm Tích Nhược có thể phá sản vậy mình phải phụ trách nuôi gia đình, phải chăm sóc Thẩm Tích Nhược! Nàng nhất định phải chăm Thẩm Tích Nhược thật tốt!

Thù lao nàng đóng phim khoảng hai mươi vạn, nàng phải đưa Thẩm Tích Nhược xoay sở!

Nghĩ đến cảnh giúp được Thẩm Tích Nhược, trong lòng Tưởng Thiên vui sướиɠ!

Cuối cùng thì một sinh viên vừa tốt nghiệp như mình cũng có thể bao nuôi được Thẩm tổng! Tiến lên Thiên Thiên ơi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.