Thẩm Tích Nhược hôn Tưởng Thiên thật lâu đến khi cánh môi nàng ướŧ áŧ mới buông ra.
Giọng cô khàn khàn, ái muội nói: "Vừa rồi có phải em muốn làm vậy không?"
Tưởng Thiên bị hôn đến choáng váng, nàng ngẩng đầu nhìn những ngôi sao vàng trên trần nhà. Chúng rất đẹp nhưng chúng khiến nàng thấy choáng váng.
Nàng không còn sức để nói cũng không thể gật đầu, chỉ có thể yên lặng nhìn trần nhà, vờ chưa từng có gì xảy ra.
Thẩm Tích Nhược ở cạnh nàng, cười khẽ.
Cô nâng tay mình chạm vào mu bàn tay đặt trên khăn trải giường của Tưởng Thiên: "Chẳng lẽ chị hiểu sai ý?"
Tưởng Thiên nghe cô nói, đáp lại: "Không phải."
Vừa dứt lời, nàng mới ý thức mình vừa nói gì, đỏ mặt.
Thẩm Tích Nhược cười.
Tưởng Thiên nhìn trộm, nàng cảm thấy nụ cười ấy đẹp như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ. Có người gõ cửa, Thẩm Tích Nhược: "Vào đi."
Cô hộ sĩ vừa vào ban nãy bước vào, trên tay cầm theo nhiệt ké, rụt rè hỏi Tưởng Thiên: "Có quấy rầy hai người không?"
Tưởng Thiên đỏ mặt, lắc đầu, chủ động vươn tay.
Cô hộ sĩ cẩn thận kiểm tra sức khỏe rồi vội vàng rời đi.
Tưởng Thiên nhìn bóng cô: "Em cảm thấy cô ấy chắc sẽ bị ám ảnh."
Thẩm Tích Nhược: "Không sao đâu, bệnh viện có khoa tâm lý."
Tưởng Thiên: "..........."
Ăn sáng xong, vì bệnh tình của Tưởng Thiên đã ổn định, nàng chỉ cần nằm viện hai hôm quan sát là được. Thẩm Tích Nhược cùng nàng ra cửa, cả hai đi dạo ở vườn hoa của bệnh viện.
Vì đây là sa mạc nên vườn hoa cũng trơ trụi, không có gì đẹp mắt, hai người đi dạo rồi tìm ghế ngồi nghỉ.
Thẩm Tích Nhược kéo tay Tưởng Thiên, hoa mỹ nói: "Chị đang chăm người bệnh." Lúc này, tay hai người đan nhau, Thẩm Tích Nhược bỗng dùng ngón trỏ gãi mu bàn tay của Tưởng Thiên.
Cảm giác ngứa làm Tưởng Thiên bật cười nói: "Đừng mà chị."
Thẩm Tích Nhược cũng cười, bàn tay khẽ gõ mu bàn tay của Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên cũng gõ lên mu bàn tay cô.
Hai người cùng gõ lên mu bàn tay đối phương, hai bàn tay dính chặt nhau.
Cảm giác này rất ấu trĩ cũng rất thú vị.
Thẩm Tích Nhược chậm rãi đáp: "Thiên Thiên...... em có ghét chị không?"
Tưởng Thiên đang chơi vui, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao cơ? Sao em lại phải ghét chị? Chuyện này đâu liên quan đến chị?"
Ánh mắt Thẩm Tích Nhược sâu thẳm, nhìn về phía Tưởng Thiên: "Nếu chị nói nó có liên quan đến mình."
Trong khoảnh khắc, Tưởng Thiên lập tức hiểu: "Chị nói là Thẩm gia?"
Thẩm Tích Nhược im lặng, ánh mắt cúi xuống xem như thừa nhận. Cô đã điều tra được một ít, bước đầu có thể xác định.
Tưởng Thiên cố ý ngẩng đầu như đang suy nghĩ kỹ càng.
Lòng bàn tay Thẩm Tích Nhược thấm mồ hôi, tay cô bất động nhưng cơ thể thì run rẩy. Cô dựa vào người Tưởng Thiên.
Một lúc sau, Tưởng Thiên vờ như nghĩ kỹ, quay đầu cười nói: "Ai làm chuyện xấu thì em mới ghét kẻ đó. Vừa rồi em đã nói, chị chưa làm chuyện xấu cho nên em sẽ mãi mãi không ghét chị."
Thẩm Tích Nhược cảm động, ngón tay ấn trên môi Tưởng Thiên: "Em đừng tùy tiện dùng từ mãi mãi."
Tưởng Thiên bĩu môi, hôn lên tay cô.
Ngón tay cô như bị điện giật bắn lên.
Tưởng Thiên đắc ý cười như đứa nhỏ thích thú khi đùa thành công.
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng cười cũng mỉm cười, cô hiểu nàng đang làm gì.
Giây tiếp theo, Thẩm Tích Nhược hôn lên ngón tay Tưởng Thiên, ấn chặt nó lên môi mình.
Tưởng Thiên nhớ một lúc mới nhớ đến hai người này cùng đêm hôm đó, hoảng hốt nói: "Trời ạ! Vì sao chứ? Em cũng đâu liên quan gì đến họ? Em cũng chẳng nói được mấy lời với hai người? Vì sao hai người họ lại muốn hại em?"
Thẩm Tích Nhược quay đầu, đau lòng xoa đầu nàng: "Có lẽ đối với vài người, khi chán ghét ai đó thì cô ta sống thôi đã là một sai lầm."
Sau khi ghi chép xong, Tưởng Thiên ăn cơm trưa rồi. Nàng sống đời sống dưỡng sinh.
Nàng cũng không biết kẻ đầu sỏ hại mình bây giờ đang làm gì nhưng nàng cũng không quan tâm. Nàng chỉ muốn sống cuộc sống của mình, tất cả chuyện khác chỉ cần giao cho cảnh sát.
Trong Sở Cảnh Sát, Sở Cầm và Mao Diễm đã ngồi suốt đêm.
Đêm qua, sự việc bất thành đã khiến hai người lo lắng, sợ hãi. Không bao lâu, cảnh sát đã chạy đến khách sạn, kéo hơn nửa đoàn phim từ trên giường đến Sở Cảnh Sát, hỏi cung.
Sở Cầm và Mao Diễm bị nhốt chung, run rẩy. Khi hai người bị tách ra thẩm vấn, Sở Cầm im lặng không nói, Mao Diễm ban đầu cũng vậy. Có cô cảnh sát phát hiện hai người luôn nhìn nhau thì đánh đòn tâm lý.
Cô cảnh sát bèn tách hai người ra rồi nói: "Nếu đối phương nói toàn bộ chân tướng trước thì có thể được xem là tự thú, sẽ được khoan hồng mà người còn lại thì sẽ mất cơ hội đó."
Vừa dứt lời, Sở Cầm nghĩ, Mao Diễm vốn não tàn, vừa vào phòng thẩm vấn đã sợ hãi, chắc chắn sẽ khai hết. Mao Diễm ở phòng khác thì nghĩ dù sao cũng là Sở Cầm xúi giục mình, mình chỉ là tòng phạm, sẽ không bị phán tội nặng nên cần nhân cơ hội mau chóng nói hết để được thả tự do.
Lúc sau, hai người kể đầu đuôi mọi chuyện cho cảnh sát.
Nói rồi, cả hai cùng được bắt vào trại giam, đúng lúc kề bên nhau .
Cả hai mặt mày xám tro, hai người biết được đối phương đã khai hết cho cảnh sát thì nhào vào đánh nhau, nắm tóc, nắm quần áo rất kịch liệt.
Sau khi được cảnh sát tách ra, một người ngồi trên giường, một người ngồi xổm trên đất, ôm đầu khóc.
Sở Cầm khóc thật lâu, hai mắt sưng to, cả đêm mất ngủ. Sáng hôm sau, cô tìm cảnh sát, nói mình có tin tức độc quyền muốn báo cho bọn họ.
Cô cảnh sát nghe vậy bật cười: "Cô nói cứ như đang trong giới giải trí vậy, còn cả tin tức độc quyền, haha........."
Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt cô cảnh sát dần nghiêm túc.
Sở Cầm nhìn sắc mặt cô: "Những lời tôi nói là thật, là Khúc Hổ chỉ thị cho tôi, người đàn ông đó cũng là Khúc Hổ tìm, các cô cũng bắt gã đi."
Sở Cầm ngày thường luôn miệng gọi "chồng yêu", "cục cưng", "anh yêu" đã vì lợi ích của mình mà không nghĩ chút tình xưa nào.
Nàng căm hận muốn bắt Khúc Hổ vào tù để cho tên đàn ông bội bạc đó cùng xuống hố với mình.
Trong lúc khó khăn, nghịch cảnh thì lòng người sẽ biến chất, ác độc.
Sau hai ngày điều tra, Sở Cảnh Sát phối hợp với cảnh sát thành phố A truy bắt Khúc Hổ.
Nhưng cảnh sát cũng chỉ điều tra được đến hắn. Tuy phía sau hắn là kẻ chủ mưu nhưng bọn họ không thể bắt. Bọn họ không có chứng cứ mà sự việc cũng không nghiêm trọng.
Ngày Tưởng Thiên xuất viện cùng là ngày Khúc Hổ, Sở Cầm và Mao Diễm đoàn tụ.
Cả đám bị nhốt ở trại giam không ngừng mắng mỏ nhau nhưng rồi lại tuyệt vọng gào khóc.
Bên kia, Tưởng Thiên được Thẩm Tích Nhược trợ giúp, ngồi trên khoang thương gia, ngủ một giấc thoải mái, sau đó lên xe về nhà.
Thẩm Tích Nhược: "Em muốn ở đâu?"
Tưởng Thiên: "Ở chỗ chị đi, em quen ở đó rồi."
Nói thật nàng ở nhà Thẩm Tích Nhược còn quen hơn ở nhà mình, nàng quen đến mức nhớ tường tận cách bài trí, nội thất của nhà cô.
Ở đó khiến nàng cảm thấy an toàn.
Thẩm Tích Nhược đưa nàng vào, mở cửa cho nàng, lại cởϊ áσ khoác giúp nàng. Cô đặt dép xuống nhét vào chân nàng.
Tưởng Thiên cười nói: "Tiểu thư nhà họ Thẩm làm phục vụ khi nào vậy ta?"
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng nói: "Phục vụ cho ảnh hậu Tưởng là vinh hạnh của chị."
Tưởng Thiên nghe thấy đỏ mặt: "Ảnh hậu gì chứ, chưa đâu vào đâu."
Thẩm Tích Nhược tự tin đáp: "Chị tin em chắc chắn sẽ là ảnh hậu."
Tưởng Thiên ngồi trên sô pha xem TV, Thẩm Tích Nhược thì mặc tạp dề nấu ăn trong bếp.
Nguyên liệu trong tủ lạnh không còn nhiều, chỉ có thể nấu được hai tô mì, Thẩm Tích Nhược mau chóng chuẩn bị xong, cô lấy hai tô ra.
Trong tô mì sợi vàng được làm thủ công, nước súp được nấu với tôm tươi, phía trên là những lát thịt chiên giòn, chân giò hun khói, cà rốt và tàu hũ còn thêm rau và chút sa tế trên cùng.
Tô Tưởng Thiên thì có thêm trứng chiên giòn, hương thơm lan tỏa.
Tưởng Thiên gắp mì, cảm thấy bên dưới có gì đó.
Nàng kinh ngạc đảo mì sang một bên, bên trong có một quả trứng luộc.
Quả trứng tròn tròn đáng yêu. Lòng trắng mềm bao lấy lòng đỏ vàng nhạt bên trong.
Tưởng Thiên nhìn vào tô của Thẩm Tích Nhược, thấy trong ấy cũng có trứng luộc mới yên tâm, nói: "Em còn tưởng chị đưa hết hai quả cho em, em cũng không ăn nhiều trứng nên chị cũng phải ăn cùng em đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]