Chương trước
Chương sau
Bên trong thang máy khá chật hẹp, ánh sáng trắng lạnh thấu xương.

Năm người tranh nhau chen chúc bên trong.

Lúc nãy đám Kha Chân đã vào thang máy trước nên không thấy cảnh Thị Vũ Xuyên dùng rìu chữa cháy đập tang thi.

Hình Gia nhìn thoáng qua Thị Vũ Xuyên đang nép mình trong góc, tưởng rằng đối phương đi nhầm lên lầu 5 rồi may mắn tìm được thang máy.

Anh ta mở miệng an ủi: "Đừng sợ, chuyện vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi, mà không ngờ lầu 5 lại có thang máy đấy, cái này gọi là trong cái rủi có cái may haha."

Kha Chân vốn đang nghi ngờ sự xuất hiện của Thị Vũ Xuyên có chút kỳ quặc, nhưng thấy cậu co rúm sợ hãi dán lưng lên thang máy, đứng cách xa bọn họ thì nỗi hoài nghi vừa loé liền bị dập tắt.

Thị Vũ Xuyên cúi đầu, che giấu ánh mắt ghét bỏ.

Chịu thôi chứ sao, mấy người này vừa mới thoát khỏi móng vuốt quái vật, cả người dính đầy máu đen và chất lỏng sền sệt bí ẩn, mùi tanh tưởi cách trăm mét còn ngửi thấy, cậu hận mình không thể đi xuyên thang máy trốn thoát khỏi nơi chết tiệt này.

Thị Vũ Xuyên nói: "Thang máy này không dừng ở mấy lầu khác mà sẽ đi thẳng xuống tầng hầm 1."

Cũng là nơi cậu đang tìm-Nhà xác.

Ba người chỉ lo làm sao để thoát khỏi sự truy đuổi của quái vật nên chẳng để ý lắm, nghe Thị Vũ Xuyên nói vậy, họ vội nhìn mấy cái nút, quả nhiên chỉ có hai số -1 và 5.

Thị Vũ Xuyên tiếp tục hỏi: "Thế mấy người muốn ra ngoài chơi đuổi bắt với quái vật, hay là cùng đi tầng hầm 1 đây?"

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh đến lạ.

Tóc đỏ và Kha Chân liếc nhau.

"Đương nhiên là tầng hầm 1 rồi." Hình Gia không phản đối.

Còn Ngu Vân Hoàn, chả ai thèm để ý cậu ta muốn đi đâu.

Lúc tóc đỏ định ấn nút, Kha Chân chặn tay gã lại, lạnh lùng mở miệng.

Kha Chân:"Độ khó của phó bản chắc ai cũng rõ như ban ngày, bây giờ hợp tác với nhau là điều cần thiết. Trước khi thang máy xuống dưới, tất cả trao đổi một chút về manh mối đã thu hoạch trên tầng 5 đi."

Miệng thì nói là trao đổi chứ mắt Kha Chân lại nhìn chằm chằm Hình Gia.

Tình huống hiện tại rõ ràng rất bất lợi với Hình Gia, bên trong thang máy thì chật hẹp, bên ngoài thì có quái vật đợi sẵn như hổ rình mồi, mà nhà xác e là cũng chẳng phải nơi an toàn gì.

"Tiết lộ cho các người cũng được thôi nhưng thời gian có hạn, những manh mối khác để ngày mai rồi nói. Tất cả phòng trên tầng 5 đều bị khóa, chỉ có cửa sổ nhỏ của phòng tài liệu là không có.”Hình Gia thò tay vô túi móc ra một quyển album.

Trên bìa Album viết ' VIỆN ĐIỀU DƯỠNG HÀNG ĐẦU TRẤN HỒI HOÁN ', lật trang đầu tiên thì đúng là cổng của viện điều dưỡng nhưng chữ trên bảng hiệu lại hơi khác.

Ngoài thang máy đột nhiên vang lên tiếng đùng đùng, quái vật đã phát hiện bọn họ trốn bên trong.

Hình Gia khép cuốn album lại, thản nhiên nhét vô túi, nhướng mày: "Xuống được chưa?"

Lần này Kha Chân không ngăn cản, gã chủ động ấn nút xuống tầng hầm 1.

Bầu không khí trong thang máy không hài hoà lắm, mọi người bắt đầu suy nghĩ về bức ảnh kia.

Lúc dừng ở trạm xe, trên bảng thông báo có in dòng chữ dịch bệnh hiểm nghèo.

Lúc trước, nơi này được lấy tên là ' BỆNH VIỆN HÀNG ĐẦU TRẤN HỒI HOÁN', hẳn là từng xảy ra biến cố nào đó mới đổi thành ' VIỆN ĐIỀU DƯỠNG TRẤN HỒI HOÁN'.

Thang máy càng đi xuống, nhiệt độ càng thay đổi đột ngột.

Ban ngày ấm áp như mùa xuân, hiện tại lạnh như rơi vào hầm băng.

Tới tầng hầm 1 rồi.

Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, bên ngoài tắt đèn tối thui.

Không khí ướt át như vắt ra nước.

Hình Gia hà hơi, làn khói trắng nhàn nhạt xuất hiện: "Shhh, chỗ quái quỷ này có lối thoát hiểm không trời."

Tuy ai cũng thầm sợ trong lòng nhưng cũng không muốn quay về tầng 5.

Khi những người khác loay hoay chờ mắt làm quen với bóng tối.

Thị Vũ Xuyên chủ động ra khỏi thang máy trước, nửa người chìm trong bóng đêm.

Với khả năng xuyên thấu bóng tối, toàn bộ nhà xác đều bị cậu nhìn không sót thứ gì.

Nơi này rất lớn, thậm chí còn lớn hơn diện tích sảnh chính, vách tường cũ kĩ sớm đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, nấm mốc rong rêu mọc đầy trong góc.

Tủ ướp xác trải dài đặt sát nhau, trên mỗi ngăn tủ đều đánh số.

【 Ôi thánh thần thiên địa ơi, ngăn nào cũng chứa xác hết 】

【 Nhét cả trấn này vô cũng chả đủ chứ đùa? 】

Một tủ gồm ba hàng, mỗi hàng sáu ô, tổng cộng là mười tám ô vuông, số lượng lớn như này khiến người xem nhất thời khó đoán nỗi rốt cuộc bên trong chứa bao nhiêu cái xác.

Thị Vũ Xuyên dừng một chút im lặng tiến lên phía trước, cậu vốn dĩ chả còn thở nên lúc gặp xác chết thì thấy bình thường, thậm chí còn quen như về nhà ấy chứ.

"Cưng không sợ hả?" Hình Gia có chút nghi hoặc, đi theo sau nói: "Cũng đúng, nếu cưng mà nhát thì chẳng 'đi nhầm' tới tầng 5 rồi."

Anh ta châm một điếu thuốc lá, mùi khói nhàn nhạt khiến đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng.

Hình Gia đến gần tủ ướp xác gần nhất, tùy ý mở đại một cánh cửa sắt, kéo một ô, chất formalin gay mũi hoà lẫn mùi mỡ thum thủm lập tức lan ra khắp nơi.

Một cái xác dị dạng xuất hiện trước mặt mọi người.

Rõ ràng là cơ thể người trưởng thành nhưng tứ chi lại nhỏ bé một cách bất thường như của trẻ con.

Ngũ quan hỗn loạn vào nhau, mắt mũi miệng lại bị dồn sang các góc của khuôn mặt.

Hình Gia từng gặp không ít xác chết mà dạ dày vẫn không nhịn được sôi trào, anh ta tháo kính râm, đè tay lên huyệt Thái Dương, đứng sang bên cạnh cho đám Kha Chân tới xem.

Kha Chân không tiến lên, ngược lại gã lấy ra một cái chai. Sau khi vặn mở nắp, đom đóm tranh nhau bay ra, chỉ chốc lát, cả khu vực đã đuợc chiếu sáng.

Tóc đỏ tiến lên quan sát một hồi, lắc đầu ra hiệu với Kha Chân.

Trên xác chết chẳng phát hiện bất cứ manh mối gì cả.

Hiện tại là rạng sáng, bọn họ lại không có trong phòng.

Ngày mai là thứ năm, y tá trưởng từng nhắc nhở sẽ có một vị bác sĩ đến khám, ai mà biết vị bác sĩ này có phải manh mối mấu chốt gì không, ngu mới không gặp.

"Nơi này quá lớn, chúng ta tách ra tìm manh mối đi." Hình Gia đề nghị.

......

Vài phút sau, năm người đi kiểm tra từng tủ ướp xác sưu tập manh mối.

【 Cậu vừa đến nhà xác là tôi tra được thông tin của đám tang thi ngay 】

【 Trí lực của tang thi không cao, chỉ tấn công người sống, mà hình như tử khí trên người cậu có thể che được mùi người sống đó 】

Thị Vũ Xuyên gật đầu.

Khi vừa đặt chân lên lầu, cậu thấy tang thi đang kéo lê xác Dịch Túc xuống dưới đã đoán được sương sương quy luật hành động của chúng rồi.

Tang thi và quái vật sẽ xuất hiện vào ban đêm, cục thịt mọc đầy tứ chi không thể chui vô phòng đã đóng cửa, chúng nó thường me ở tầng 1, sau khi giết chết con mồi sẽ mang xác đi.

Cho nên sáng hôm sau, phòng 210 chỉ còn một đống máu chứ chẳng có cái xác nào.

Trò chơi chắc chắn sẽ không tiêu diệt tất cả.

Cậu đoán cách mấy ngày quái vật mới giết một người.

Vì......sưu tầm xác sao?

【 Hay chúng ta về lại tầng 5 đi, đám quái vật đó yếu xìu à......】Cho dù mở được nhiều kĩ năng đi nữa thì hệ thống vẫn rén quá chừng.

Thị Vũ Xuyên: "Tầng 5 bị khoá rồi. Yên tâm đi, ở đây có đường để lên."

Nếu xác Dịch Túc bị tang thi kéo xuống đây, vậy chứng minh ở tầng một có lối đi bí mật thông với nhà xác.

Có vẻ nó không nằm trong phạm vi sảnh chính, dù sao tầng này lớn quá đi mất.

【 Tìm lối đi bí mật thì cậu kéo tủ ướp xác ra làm gì? 】

Thị Vũ Xuyên: "Tìm ngăn thuộc về tao chứ chi."

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng có thứ gì đó đang gọi cậu.

Ngón tay thon dài vuốt ve dòng chữ màu đen ghi trên vòng tay trắng đeo ở cổ tay.

Không ai nhận ra rằng mực dùng để viết số hiệu D510 trên vòng tay và số thứ tự trên ô ướp xác có hơi tương tự nhau nhưng không phải hoàn toàn cùng một loại.

Mà nhắc đến mấy con số, Thị Vũ Xuyên muốn vỗ tay kính nể người dùng loại mực này dễ sợ, nếu không phải cậu sờ trúng chỗ hơi nhô lên thì chẳng phát hiện nổi luôn.

Thay vì mò tường tìm cửa như mấy người kia, Thị Vũ Xuyên theo mấy con số sờ đến ngăn tủ ở giữa.

Khi cậu tìm được ô số D510 thì vô tình đụng trúng tay một người.

Là Hình Gia.

Hình Gia:”Gì vậy, sao cưng lại sờ đến chỗ này thế?"

Thị Vũ Xuyên thản nhiên trả lời: "Tìm manh mối."

Chợt, một con đom đóm đáp trên tủ chen giữa hai người, Hình Gia giơ một ngón tay che miệng, một tay khác bóp chết gián điệp lặng thầm này.

Sau khi xác định không có đóm sáng nào xung quanh đây, anh ta ghé sát đầu nhỏ giọng nói: "Đom đóm nghe trộm, ngoại trừ công dụng phát sáng còn có thể nghe lén. Haiz, anh đây thừa nhận mỹ nhân luôn có đặc quyền, anh nguyện ý tổ đội cùng cưng mà không cần thù lao gì cả."

Thị Vũ Xuyên cười nhạo: "Anh còn lựa chọn nào khác nữa à?"

"......Chậc, quả nhiên tôi vẫn thích mấy tên ngốc hơn." Hình Gia tức giận gãi tóc. Nhưng hiện tại nhóm năm người thì có ba người thông đồng với nhau, đặc biệt là tên Kha Chân còn me album trong tay anh ta như hổ rình mồi.

Đoán được suy nghĩ Hình Gia, Thị Vũ Xuyên không tiếp tục chèn ép nữa, ngược lại chủ động thỏa thuận:"Lúc sáng tôi phát hiện tường của phòng 113 toàn chữ viết bằng máu, nói không chừng chúng ta có thể trao đổi manh mối."

"Ok." Lần này Hình Gia trả lời rất nhanh.

Sau khi người thoả thuận xong xui lại tiếp tục điều tra.

Thị Vũ Xuyên đi ra sau tủ ướp xác, thấy cảnh tượng trước mắt thì có chút hoảng hốt.

Sau tủ khá rộng, ở trung tâm đặt một cái bàn dài.

Trên bàn đặt một cái Hắc Quan.

Như vui mừng khi Thị Vũ Xuyên đến, nắp quan tài hơi nâng lên rồi đóng lại, phát ra tiếng lộp bộp.

"Đây là......quan tài sao? Chậc chậc chậc, không ngờ lại gặp nó ở chỗ này cơ đấy." Hình Gia cũng đi tới.z

Sắc mặt anh ta phức tạp, thấy Thị Vũ Xuyên vẫn chết trân tại chỗ thì sực nhớ cậu vẫn là người mới nên tốt bụng giải thích.

Hình Gia: "À, đạo cụ còn phân cấp bậc, từ cấp A trở lên cần điều kiện kích hoạt mới có thể sử dụng, hình như chúng còn có cơ chế bảo vệ thì phải? Một khi đã kích hoạt thì chúng sẽ là của cậu. Chẳng qua loại đạo cụ này chỉ nên ngắm không thể sở hữu được, trước khi kích hoạt không ai biết cấp bậc hết, may mắn thì lụm được đạo cụ cấp S lận đấy. Quan tài này Minh Thiện...... Ôi chao, quên mất cưng còn chưa từng tới thành Vô Vọng, quan tài này được vị đứng đầu tổ chức Tam Trụ mang ra khỏi phó bản, nghe nói phó bản kia như cái địa ngục tu la khó kinh khủng, cuối cùng chỉ mình vị lão đại đó sống sót."

Thấy Thị Vũ Xuyên chậm rãi đi qua, anh ta lắc đầu.

Hình Gia: "Vô dụng thôi, mười mấy năm nay, Minh Thiện dùng rất nhiều cách cũng không thể kích hoạt đạo cụ này, nghe nói gã treo giải thưởng kếch xù để người khác khiêng quan tài rời khỏi phó bản, vì chỉ khi trong phó bản thế này quan tài mới phát huy hết công dụng của nó. Anh đây chưa từng nghĩ đến việc liên quan với tên điên Minh Thiện kia, anh khuyên cưng tốt nhất nên tránh xa một chút đi."

Thị Vũ Xuyên không để ý tới Hình Gia, duỗi tay sờ soạng nắp quan tài, quay đầu hỏi:"Trong trò chơi, đạo cụ có cấp bậc cao nhất là bao nhiêu?"

Hình Gia trả lời: "Nghe nói là S, nhưng anh đây chỉ mới thấy cấp A thôi."

Thị Vũ Xuyên nghe giọng điện tử lạnh lẽo của hệ thống vang lên, nội tâm phức tạp.

【 Đạo cụ: Hắc Quan 】

【 Cấp bậc: Cấp SSS 】

【 Chủ sỡ hữu: Thị Vũ Xuyên 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.