"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai giết em ấy?" Đây là điều mà Ô Hạm Tầm hỏi nhiều nhất trong khi chờ đợi, Phó Du Thường và con gái Thiên Đế đều đang bận rộn, Ô Hạm Tầm biết mình không thể quấy rầy bọn họ, cho nên chỉ có thể túm góc áo của Mộc Chiêu một cách vô cùng đáng thương, cầu xin hỏi.
Sợ cô ấy chui vào ngõ cụt không ra được, tất nhiên không thể nói ra sự thật, ít nhất là không phải lúc này, trong đầu Mộc Chiêu bịa ra mấy cái cớ, cuối cùng phát hiện vẫn là Vua chịu tội thay vạn năng Sở Diệm dùng tốt.
Điều duy nhất cần chú ý là làm thế nào để ấn đầu Ô Hạm Tầm ở trong nhà không cho cô ấy ra ngoài chạy loạn, chỉ cần không cho cô ấy đối đầu trực diện với Quỷ Vương thì chuyện này có thể tiếp tục giấu kín.
Đến nỗi về sau... Chỉ cần Chử Hâm có thể sống sót, hết thảy đều sẽ dễ dàng giải quyết.
… Nàng ấy nhất định có thể được cứu về, nhất định có thể!
"Cmn, thật là Sở Diệm!" Ô Hạm Tầm vừa hít mũi vừa hùng hổ, đầu tiên mắng tổ tông 18 đời của Quỷ Vương một lần, sau đó lại phàn nàn sao Chử Hâm lại ngốc như vậy, người ta muốn giết mình mà không biết chạy! Sau đó lại trách bản thân, là thực lực của mình quá yếu, nếu mình mạnh hơn một chút đã có thể trực tiếp trói Chử Hâm lại, nhốt ở trong nhà cũng tốt hơn bộ dáng hiện tại.
Cô ấy vừa khóc vừa lảm nhảm, trong hoàn cảnh tất cả mọi người đều đang hết sức chăm chú thì có vẻ hơi ồn ào.
Học tỷ và con gái Thiên Đế đang nghĩ cách cứu người, bên cạnh ồn ào như vậy rõ ràng là không tốt, thế là Mộc Chiêu xách Ô Hạm Tầm ra khỏi phòng, kéo tới phòng khách ở tầng một.
Ô Hạm Tầm muốn giãy giụa nhưng lại bị trấn áp một cách vô tình, không còn sức phản kháng, cảm giác bị khí thế áp chế này hơi sai sai, cũng rất quen thuộc.
"Đại, Đại Vu Chúc?" Ô Hạm Tầm đang cố gắng lau nước mắt, đầu óc lóe lên, thử kêu một tiếng.
Cô ấy thật sự chỉ thử thôi, không ngờ Mộc Chiêu lại nghiêng đầu, im lặng nhìn cô ấy một cái, ý tứ trong mắt đại khái là "Gọi cho ta có chuyện gì?"
"Con, con con..." Ô Hạm Tầm lập tức không cầm được nước mắt, tiếng khóc chắc chắn có thể xuyên qua cửa phòng trên tầng hai vang lên khắp biệt thự.
"Cái giọng này." Con gái Thiên Đế bị giật mình làm cho tay run lên, khóe miệng giật giật.
Phó Du Thường khẽ thở dài, không phải vì tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài mà là vì Tiên Khí đặt trong cơ thể Chử Hâm.
"Tình huống như thế nào? Cô đã kết nối được với nó chưa?" Con gái Thiên Đế không ngờ trở ngại khi sử dụng Tiên Khí sẽ là do Tiên Khí có tính độc lập quá cao, đến mức ngay cả Phó Du Thường cũng không thể khống chế được.
Tiếng thở dài này của đối phương làm trong lòng con gái Thiên Đế trầm xuống, cô ấy cũng muốn mượn Tiên Khí đi cứu người, nếu như không cứu được cô gái trước mặt, vậy thì làm sao mình có thể thành công?
"Nó nói…" Phó Du Thường lặp lại nguyên câu Tiên Khí nói: "Ngươi không biết gì cả, ở một bên đợi đi, ta nhìn rồi làm."
Là một Tiên Khí có tính tình vừa tệ vừa thất thường, nhưng cố tình ai cũng bó tay với nó, còn phải cung phụng nó như tổ tông.
Nếu là bình thường, chắc chắn con gái Thiên Đế sẽ nói đùa rằng Phó Du Thường cũng thật không được, thậm chí còn bị Tiên Khí của mình ức hiếp, nhưng khi nghĩ đến tương lai mình cũng phải chịu cực chịu khổ bị tổ tông này ức hiếp một cái, trong lòng con gái Thiên Đế chỉ cảm thấy cay đắng.
Chịu thương chịu khó bị ức hiếp cũng không sao, chỉ cần tổ tông này chịu giúp đỡ, cô ấy coi như cảm ơn trời đất.
"Tôi đã có thể cảm nhận được thời gian trong cơ thể cô ấy đã bị tạm dừng, đây hẳn là một dấu hiệu tốt." Con gái Thiên Đế vừa an ủi Phó Du Thường vừa tư vấn tâm lý cho chính mình.
Thời gian, là năng lực như bug của Tiên Khí này, nó có thể quay ngược thời gian cho một ai đó, không chỉ thể xác mà còn cả linh hồn.
Phó Du Thường là muốn sử dụng năng lực này để quay lại thời gian trước khi Chử Hâm xảy ra chuyện, như vậy cho dù hiện tại hồn phách của nàng ấy đã hồn phi phách tán, cũng có thể được "sống lại" theo một nghĩa nào đó.
Loại năng lực này càng bug thì hạn chế khi sử dụng lại càng lớn, nếu không, thế gian này sẽ hỗn loạn.
Về phần hạn chế này, Phó Du Thường chỉ nghĩ đến hai chữ "nhân quả".
Cụ thể làm thế nào để phân xét "nhân quả" này, Phó Du Thường không có ký ức về cái này, cho nên vừa rồi Tiên Khí người ta mới bảo cô tránh ra.
"Hy vọng có thể thành công." Con gái Thiên Đế đi từ trái sang phải trong phòng, trông còn lo lắng hơn cả Phó Du Thường.
"Cô muốn đi xuống nhìn xem không? Chắc là con Đào Ngột kia sắp khóc đến khàn cả giọng rồi?" Đến bây giờ tiếng khóc của Ô Hạm Tầm vẫn chưa ngừng, con gái Thiên Đế nghe động tĩnh dưới lầu, cảm thấy bội phục dung tích phổi của đối phương, cũng không biết lỗ tai của người ở bên cạnh cô ấy có ổn không?
"Chiêu Chiêu có thể giải quyết được." Phó Du Thường lắc đầu, "Có lẽ hai người bọn họ cần trò chuyện với nhau, tôi không đi."
Một lúc sau, đúng như Phó Du Thường nói, tiếng gào khóc của Ô Hạm Tầm đột nhiên im bặt.
Hết thảy tạp âm đều biến mất, trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.
Hiện tại là Phó Du Thường cung cấp sức mạnh cho Tiên Khí, con gái Thiên Đế ngồi bên cửa sổ, rèm cửa bị đóng chặt, cô ấy vén rèm ra một chút, lợi dụng ánh nắng để nhanh chóng khôi phục sức mạnh.
Nhân gian có ba con Quỷ Xanh, chỉ có con quỷ tên Sở Diệm là phiền phức nhất, trêu chọc ai không trêu, lại không có mắt đi trêu chọc bạn già của cô ấy.
Đáng lẽ mình là người không nên tham dự vào đó nhất, nếu cha cô ấy biết, thật sự có thể lột một lớp da của cô ấy, nhưng để mượn được Tiên Khí, cô ấy chỉ có thể mạo hiểm bị phát hiện.
Đêm thứ hai sau khi đến đây, Phó Du Thường đã nói rõ ràng điều kiện của mình với con gái Thiên Đế.
"Trong nhà vợ tôi có hai người, một chết, một bị thương, đều là nhờ Quỷ Vương Sở Diệm ban tặng, cái tôi muốn không nhiều lắm, mạng của hắn là được."
Chuyện này nói khó cũng khó, không khó cũng không khó.
Một mặt là vấn đề xuất thân của Sở Diệm, chuyện này rất ít người biết, con gái Thiên Đế ước gì bản thân chưa từng biết đến, không thì cũng sẽ không có nhiều lo lắng như vậy.
Ngược dòng về thật lâu thật lâu trước kia, không biết bao nhiêu kiếp trước của Sở Diệm là con ngoài giá thú của một người bạn thân tri kỷ nào đó của Thiên Đế, vì tội của mình nên bị phạt luân hồi trăm kiếp, mỗi kiếp đều phải chịu khổ không thể tả.
Nhưng hắn có một người cha tốt, vì để tránh cho con trai mình không chịu nhiều đau khổ ở thế gian, thậm chí để đứa con trai này sống giàu có sung sướng trăm kiếp, cha hắn đã tìm mọi cách để tăng thêm phúc vận cho con trai mình, lúc tọa hóa còn chia một phần khí vận công đức của mình để lại cho đứa con trai này, chịu phạt miễn cưỡng biến thành nghỉ phép.
Nếu Sở Diệm không tự mình tìm đường chết, thoải mái sống hết trăm kiếp này vẫn có thể thành tiên như cũ, nhưng ánh mắt hắn thiển cận, vì địa vị ở kiếp này, hắn đã từ bỏ cơ hội luân hồi của mình, trở thành một con Quỷ Xanh, còn bị người khác cướp đi rất nhiều phúc vận.
Cũng may là cha hắn đã sớm tọa hóa, nếu không tình huống hiện tại sẽ càng thêm rắc rối.
Sở Diệm có thể chết trong tay phàm nhân, nhưng không thể chết trong tay cô ấy, nếu không, nếu có người có tâm muốn lên án, có thể gán cho cô ấy cái mác cố ý mưu sát tiên liêu[1], rất có thể cha cô ấy cũng sẽ không vui, cho nên mặc kệ Sở Diệm có tội ác tày trời hay không, chắc chắn chính mình sẽ gặp rắc rối.
[1] Đại loại là giống như quan liêu.
Nhưng nếu giết Sở Diệm có thể đổi một cơ hội sống, cô ấy nguyện ý mạo hiểm.
Chỉ cần có thể cứu cô nhóc này thành công, để bản thân thấy được hy vọng, vậy mạng sống của Sở Diệm sẽ là của Phó Du Thường.
Ô Hạm Tầm được Mộc Chiêu "khuyên" bằng quả táo là ngọt và một cây gậy gỗ, thỉnh thoảng sẽ được đưa đến để xem tình hình của Chử Hâm đã khá hơn hay chưa, lần nào cô ấy cũng ngoan ngoãn kìm nước mắt khi vào phòng, cho đến khi ra khỏi phòng mới nghẹn ngào phát ra tiếng.
"Tôi không chăm sóc tốt cho em ấy, cũng không dạy dỗ em ấy cho tốt..." Ô Hạm Tầm ngồi xổm bên chân Mộc Chiêu, ủ rũ cụp đuôi rơi nước mắt.
Mộc Chiêu sờ sờ đầu cô ấy, trầm mặc một lát rồi nói: "Cô chăm sóc tốt cho bản thân cũng đã rất tốt rồi."
Em gái cô muốn làm gì, cô thật sự sẽ không thể theo kịp tiết tấu, chuyện này thật sự không trách cô được, nếu muốn trách thì trách vận mệnh vô thường, trách Sở Diệm âm hồn bất tán kia!
Trên núi Long Cư, nếu không phải đối phương lợi dụng Chử Hâm để phân tán sự chú ý của nàng, nàng cũng sẽ không để hắn chạy trốn dễ dàng như vậy!
Theo như phán đoán của học tỷ, Sở Diệm hẳn là không còn thế thân nữa, nếu lúc đó mình có thể rút gân lột da hắn, làm sao bây giờ Sở Diệm có cơ hội nhảy nhót tung tăng! Mộc Chiêu hối hận.
"Con cảm thấy không tốt chút nào..." Ô Hạm Tầm yên lặng ôm đầu, không phát hiện trong lời nói của Mộc Chiêu còn có ý nghĩa khác, nghiêm túc phản bác. "Con là chị của em ấy, con phải bảo vệ em ấy."
Ô Hạm Tầm được sờ đầu an ủi: "Cô đã cố gắng hết sức rồi."
"Không đủ! Nếu như con mạnh mẽ hơn, thông minh hơn… Lúc ngài còn sống, Chử Hâm vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, nhất định là do con không dạy dỗ em ấy đàng hoàng hu hu hu... Thực xin lỗi, Đại Vu Chúc, đều là lỗi của con!"
"Không trách cô, thật đó, Chử Hâm đã sớm thông minh, suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lần này..." Trái tim Mộc Chiêu bị dọa đến nay vẫn chưa bình tĩnh lại, nghĩ đến bộ dạng Chử Hâm lúc nàng tìm được, hai mắt lại nhịn không được đỏ lên, "Chờ học tỷ thành công, ít nhất phải đánh cô ấy một trận!"
"Đúng! Phải đánh em ấy một trận! Nhưng, nhưng mà có thể nhẹ một chút được không? Chắc chắn em ấy đã biết lỗi rồi! Cũng rất thảm, cho nên đánh em ấy nhẹ chút đi!" Ô Hạm Tầm cầu tình.
Còn chưa đánh mà đã bắt đầu bảo vệ rồi, nếu thật sự ra tay, Mộc Chiêu cảm thấy Ô Hạm Tầm mới là trở ngại lớn nhất.
…
Trong lúc hồi hộp chờ đợi, ba ngày thoáng trôi qua, Tiên Khí đã chuẩn bị ổn thỏa, cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt nhất.
Sức mạnh chứa trong Tiên Khí đã đạt đến mức bão hòa, sau đó từ chối kết nối với Phó Du Thường, nếu không phải sức mạnh xung quanh nó vô cùng sinh động, con gái Thiên Đế đã cho rằng nó đình công.
"Ong..."
Ô Hạm Tầm che miệng không dám phát ra âm thanh, sợ chút động tĩnh của mình sẽ ảnh hưởng đến Tiên Khí làm việc, tuy rằng những người khác không làm lố như cô ấy nhưng cũng đều nín thở.
Đồng hồ chậm lại, thời gian xung quanh bị ảnh hưởng một chút.
Chiếc gương hiện ra từ ngực Chử Hâm, bên trên xuất hiện một số hình ảnh, Phó Du Thường chỉ nhìn một cái, lập tức đưa tay che mắt Ô Hạm Tầm.
Bỗng nhiên tầm nhìn tối lại, Ô Hạm Tầm lấy thứ che ra, sau đó lấy thất bại chấm dứt.
Thứ đầu tiên hiện lên trong gương chính là cảnh tượng trước khi Chử Hâm chết, trong khoảnh khắc máu thịt văng tung tóe, Mộc Chiêu nhắm mắt lại, nắm đấm siết chặt không ngừng run rẩy.
Tiên Khí lấy hình thức hồi tưởng, lược qua cả đời của Chử Hâm, vì để tiết kiệm thời gian, tốc độ của nó ngày càng nhanh, mấy ngàn năm trôi qua, cuối cùng tốc độ "truyền phát tin" của nó dần dần chậm lại, đến lúc Chử Hâm ba tuổi, khi đó, nàng ấy bị một người đàn ông mang chuỗi tràng hạt tóm lấy cắt máu thịt, chôn một số thứ kỳ quái, thời gian lại tiếp tục đi về quá khứ, sau đó dừng lại một ngày nào đó khi nàng ấy hai tuổi.
Tiên Khí đột nhiên bộc phát sức mạnh lôi kéo thiên dịa thay đổi, khiến con gái Thiên Đế sợ đến mức tìm mọi cách che đậy, thời gian của Chử Hâm cuối cùng cũng bắt đầu chảy theo hướng ngược lại.
"Cái này, là thành công sao?" Lúc này đây, ngay cả Mộc Chiêu cũng cảm nhận được thời gian dao động rất rõ ràng.
"Hình như là vậy." Trực giác của Phó Du Thường mách bảo là các nàng đã thành công, nhưng… Không phải thời gian hơi quá lâu sao?
"Ong!" Cuối cùng, sức mạnh của Tiên Khí cạn kiệt, rơi "lạch cạch" xuống giường.
Lúc này ánh mắt của bốn người có mặt đều tập trung vào Chử Hâm, nhưng các nàng lại không thấy Chử Hâm đâu, chỉ nhìn thấy trong chăn có một chỗ phình phình nho nhỏ, kích thước như vậy, không thể nào là người trưởng thành được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]