"Meo ô!" Mộc Chiêu chống thân thể mèo đứng dậy, dụi đầu vào má học tỷ.
"Sao chị lại khóc?"
Phó Du Thường hoàn hồn lại, nhưng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.
"Meo ô?" Mộc Chiêu nằm trong lòng cô, vô cùng lo lắng.
"Chiêu Chiêu, chúng ta đi xem quan tài nhé?" Phó Du Thường lau đi những giọt nước mắt vô thức rơi xuống, nói với Mộc Chiêu như không có chuyện gì xảy ra.
Lăng mộ tối tăm được trang trí bằng vô số dạ minh châu, miễn cưỡng chiếu sáng nơi tối tăm này, quan tài đột ngột đặt ở đây giống như một cái bẫy hấp dẫn người ta đến chạm vào, vì quá dễ thấy nên khiến người ta không dám đến gần.
"... Meo ô!" Em cảm thấy hình như có gì đó ở đây!
Có lẽ bởi vì giữa linh hồn và thân thể có mối liên hệ đặc biệt, sau khi dời sự chú ý khỏi Phó Du Thường, Mộc Chiêu lập tức bị quan tài thu hút.
Phản ứng của Mộc Chiêu chẳng khác nào tăng thêm một lớp bảo hiểm cho suy đoán của Phó Du Thường.
Phó Du Thường bước tới mở nắp quan tài ra không chút do dự.
"Meo!" Khi Mộc Chiêu nhìn rõ "thi thể" nằm bên trong, nàng sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Đại Vu Chúc?!
Người con gái nằm trong quan tài mặc trang phục cổ xưa, đeo mặt nạ vàng, hai tay khoanh trước bụng, yên tĩnh như một bức tranh...
Chỉ là dường như nàng không có hô hấp lên xuống, lộ ra tử khí mà chỉ người chết mới có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chet-nang-phat-hien-vo-minh-la-phan-dien-trong-truyen-linh-di/3373908/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.