Mộc Chiêu nắm lấy tay phải đang run rẩy của mình, vừa rồi nàng suýt giết chết tên này, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nàng hiểu rõ bản thân mình, có cho nàng mượn là gan thì nàng cũng không dám giết người, nhưng vừa rồi trong lúc mơ hồ suýt chút nữa nàng đã tùy tay bóp chết một người.
"Meo ô, meo ô ô..." Cảm giác xù xù bên chân làm phân tán sự chú ý của Mộc Chiêu, hai cục bông đen hai bên mang lại cho Mộc Chiêu đang sợ hãi một sự an ủi cực lớn.
"..." Mộc Chiêu ôm hai chú mèo con vào lòng, sao nàng lại trở nên tàn bạo đến vậy?
"Meo ~" Ô Hạm Tầm kêu vô cùng ngọt, Phó Du Thường ngăn cản thì có ích gì? Đây là Mộc Chiêu chủ động, cô ấy không thể chạy thoát mà thôi ~
Mộc Chiêu vừa vuốt ve mèo vừa an ủi mình, nhất định là tên này đã khiến nàng quá tức giận, tức quá mức nên mới mất trí, chắc chắn là như vậy!
"Đêm hôm khuya khoắt sao hai đứa lại chạy loạn như vậy?" Mộc Chiêu dạy dỗ hai chú mèo con, "Nhỡ bị kẻ xấu bắt đi làm lẩu mèo thì phải làm sao?"
"Meo ô!" Vậy tất nhiên là biến đối phương thành lẩu người trước rồi!
Đột nhiên, một mùi hôi nồng nặc tấn công khứu giác của Mộc Chiêu, nàng vừa bịt mũi vừa cau mày quan sát, phát hiện hình như là kẻ chỉ còn nửa hơi thở không kiềm chế được...
"Meo..." Hòn Than vùi đầu vào lòng Mộc Chiêu, như muốn thoát khỏi sự tấn công của mùi hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chet-nang-phat-hien-vo-minh-la-phan-dien-trong-truyen-linh-di/3363977/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.