"Không có gì, không có gì, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi!" Tiếng hét của những người đó đã thu hút sự chú ý của dân làng. Mộc Chiêu đã phát huy hết bản chất xã giao đỉnh cấp của mình, đi một vòng đã làm cho những người thò đầu ra quen mặt.
Sau đó, Mộc Chiêu "từ bi thương xót" buông tha Khấu Tử Thư, không phải vì nàng "điềm đạm đáng yêu" mà vì sau khi được Phó Du Thường nhắc nhở, nàng nhận thấy kỹ năng diễn xuất của Khấu Tử Thư quả thực khó đạt đến mức độ tự nhiên.
Vừa mới làm cho những người kia không kịp cảnh giác, nhất thời sợ hãi không kịp phản ứng, nếu Khấu Tử Thư lại diễn chiêu trò tương tự lần nữa, có thể sẽ có tác dụng ngược.
Mộc Chiêu cảm thấy cũng có lý, nếu bí mật bị lộ ra chắc chắn sẽ không có tác dụng, nên nàng hỏi Phó Du Thường nên làm gì thì tốt hơn.
"Chúng ta không cần phải làm gì cả." Phó Du Thường nghĩ đến nhóm người bằng mặt không bằng lòng kia, bộ dáng không thể chống đỡ trước áp lực sinh tồn, khoảnh khắc vừa rồi đủ để gây áp lực lên dây thần kinh bình tĩnh cuối cùng của họ, "Mặc kệ không quan tâm, chính bọn họ sẽ có thể sụp đổ."
"Không làm gì cả..." Mộc Chiêu sửng sốt, chợt nhớ tới cốt truyện ban đầu, nếu không có các nàng can thiệp đến cốt truyện ban đầu, Khấu Tử Thư sẽ càng khốn khổ hơn, nhưng không ai trong số những người kia ra ngoài sao?
Ngoại trừ yêu ma quỷ quái làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chet-nang-phat-hien-vo-minh-la-phan-dien-trong-truyen-linh-di/3362661/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.