Chương trước
Chương sau
"Sao có cảm giác... Con mèo này có thể nhảy ra bất cứ lúc nào vậy?" Mộc Chiêu chọc chú mèo con trên bức tranh, hỏi, "Mi có muốn... Ra ngoài không?"

Mộc Chiêu chỉ nói đùa, ai biết bức tranh trong tay nàng đột nhiên thoát khỏi trói buộc, thật sự "mọc cánh" bay đi!

"Vl!" Mộc Chiêu vội vàng nhảy lên nhưng ai biết giấy vẽ lại vặn vẹo để tránh khỏi tay nàng, thậm chí còn tự mình mở cửa sổ bay ra ngoài, cằm của Mộc Chiêu muốn rớt xuống vì hành động này.

Đỉnh vậy sao?

"Mi muốn đi đâu đó!" Mộc Chiêu đuổi theo ra ngoài nhưng không quên đóng cửa sổ, phòng ngừa mèo con nhà mình cũng nhảy ra ngoài.

Mộc Chiêu bay theo bức tranh suốt một quãng đường, bởi vì quá kinh ngạc nên không phát hiện lúc này trời đã tối, đã đến thời gian nguy hiểm đối với nàng.

...

"Ha..." Khấu Tử Thư đi ra từ nhà Phó Du Thường, lúc này đang cố gắng hết sức để tránh khỏi sự tấn công của đám quỷ quái.

Khoảng mười phút trước, cô nàng ra ngoài lên xe của Phó Du Thư, lúc này, con quỷ phía sau cô nàng dừng lại trước đầu xe, mục tiêu rất rõ ràng.

Phó Du Thư không biết gì cả, đang định lái xe đưa cô nàng về nhà, vì không muốn cấp trên bị liên lụy, Khấu Tử Thư thuận miệng nói ra một lý do rồi xuống xe chạy đi, dù Phó Du Thư ở phía sau có gọi như thế nào, cô nàng cũng giả vờ như không nghe thấy...

Khấu Tử Thư có thân thủ bất phàm và vô cùng mạnh mẽ, cô nàng biến mất trong tiểu khu này trong chớp mắt, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, sức mạnh của cô nàng cũng chỉ giới hạn trong cơ thể con người, quá sức để đối diện với con quái vật gớm ghiếc dữ tợn phía sau.

Con quỷ cô nàng gặp lần này khác với những con quỷ cô nàng gặp trước đó, toàn thân con quỷ này chủ yếu là màu đen, có ánh sáng đỏ nhạt, trí tuệ cũng cao hơn, đối diện với sự né tránh của cô nàng, nó đùa bỡn như mèo bắt chuột.

"Vương của ta có lệnh, phải dạy cho Khấu Tử Thư một bài học, ngoan ngoãn dừng lại, ta sẽ giữ lại cho ngươi thở một hơi." Trong nháy mắt, một bóng đen xuất hiện sau lưng Khấu Tử Thư, mặc dù cảm nhận được nguy hiểm tới nhưng tốc độ kia quá nhanh, khiến cho cô nàng không kịp phản ứng.

Cô nàng bị tát bay ra ngoài.

May mắn là cô nàng rơi vào một bụi cây xanh và không bị thương nặng.

"Xì..." Một cái lưỡi dài như thằn lằn thè ra, nước miếng nhỏ xuống đất. Một con quỷ đầu trọc sáu mắt xuất hiện ngay phía trên Khấu Tử Thư, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt như đang cười nhạo đối phương không biết tự lượng sức mình.

Dưới thân hắn còn có sáu cái chân, ngoài hai cái chân quái vật cường tráng còn có bốn cái chân của phụ nữ với làn da mỏng mềm mịn.

"Khuôn mặt của ngươi thật xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả vợ ta khi ta còn sống. Vợ ta rất xinh đẹp, ta đối xử với cô ta rất tốt nhưng cô ta vẫn không hài lòng. Cô ta muốn tìm những gã đàn ông đáng khinh đó! Ha ha ha ha ha..." Rõ ràng là con quỷ này khi còn sống đã bị cắm sừng, nó có chút phản ứng trước vẻ ngoài xinh đẹp của Khấu Tử Thư, "Con khốn đó đã liên thủ với mấy gã đáng khinh khác để chặt xác ta, đến bây giờ ta vẫn không thể tìm được đôi mắt của mình."

Tim Khấu Tử Thư đập như nổi trống, cố gắng bình tĩnh lại tìm cơ hội trốn thoát.

"Cho nên những con khốn xinh đẹp như các ngươi đều không an phận, không bằng cho ta một con mắt và một chân của ngươi đi, thế nào? Vậy thì ta sẽ không giết ngươi!" Con quỷ cao khoảng 2 mét, thân thể có mùi hôi thối, giữa những móng tay dài của hắn dường như còn sót lại một chút thịt, khi hắn vươn tay ra muốn móc mắt Khấu Tử Thư, dù sao cũng xuất thân từ đặc công, Khấu Tử Thư dùng tay trái lấy ra một vật màu bạc sáng bóng, "vút" một tiếng trực tiếp chặt đứt ngón tay của hắn!

Có lẽ hắn không ngờ con côn trùng nhỏ dưới tay lại có thể cắn trả hắn, đối phương căn bản không có chút phòng bị nào, "xoẹt" một tiếng đã mất đi một ngón tay.

Tuy rằng đối với hắn không phải vết thương nghiêm trọng nhưng cũng đủ sỉ nhục, đặc biệt là khiến hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi còn sống, quái vật lập tức bị kích thích đến mức nổi điên!

Khấu Tử Thư nhân cơ hội trốn thoát, nhưng cô nàng cũng nghe được tiếng gầm thét phía sau cùng hơi lạnh máu me dần dần bao phủ lấy mình, lần này... Xem ra hắn đã vượt quá dự liệu của mình.

"Meo!"

Khấu Tử Thư đụng phải một vật mềm mại, bị va chạm trực tiếp ngã xuống đất.

Một cái móng vuốt đen rơi xuống, kéo cô nàng sang một bên, Khấu Tử Thư nằm dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một con mèo to lớn cao bằng tòa nhà năm tầng, nhìn qua rất ngoan ngoãn đáng yêu nhưng giây tiếp theo con mèo lại xù lông lên, đôi mắt đỏ rực, móng vuốt dài ra, cơ bắp dữ tợn, khi đập xuống đất, nó tạo ra rung chấn như động đất.

Con quái vật vốn được cho là cao lớn so với người bình thường lại trông thật nhỏ nhắn trước con mèo khổng lồ này.

Bị sự nguy hiểm kích thích, con quái vật dần dần lấy lại sự tỉnh táo, ngước nhìn con mèo rồi lùi lại.

Đây là thứ gì? Tại sao hắn lại cảm nhận được sức mạnh của vị Quỷ Vương hỉ nộ vô thường kia trong con quái vật này?

Con quái vật kiêu ngạo vừa rồi rùng mình, lùi lại hai bước.

Nhưng con mèo quái vật rõ ràng không muốn thả hắn đi, tát một cái đã đè hắn dưới đệm thịt của chính nó, sau đó, một điều kỳ lạ hơn đã xảy ra, cơ thể con mèo tỏa sáng rực rỡ, cơ thể nó biến thành một vũng mực, cuối cùng cuốn con quái vật vào tranh.

Tờ giấy vẽ rơi bồng bềnh từ trên trời xuống, bay về phía Khấu Tử Thư, cô nàng đưa tay ra, ai ngờ bức tranh lại rất ngạo kiều né tránh tay cô nàng, bay về phía sau, ép một vị khác nhặt lên.

Vẻ mặt Mộc Chiêu có chút phản kháng, thậm chí còn muốn nói một câu với bức tranh: "Mi không được qua đây!"

Biết con quái vật đó bẩn thỉu thế nào không? Mi có biết trên người hắn có bao nhiêu vi khuẩn không? Không biết hắn có trêu chọc thứ gì kỳ quái hay không, mi cứ như vậy nuốt chửng hắn! Còn nhất định phải là ta cầm mi! Mi đã là một người... Bức tranh lớn như vậy rồi, mi không thể tự mình bay sao?!

Mộc Chiêu cầm bức tranh như thể đang cầm một vật thể dính đầy virus với vẻ mặt chán ghét, lúc này nàng thấy thứ gì đó đột nhiên được thêm vào bức tranh, một con quái vật với khuôn mặt sợ hãi xuất hiện ở nơi dành riêng cho hình vẽ châu chấu, nó được in lên đó một cách sống động, như thể nó vẫn đang đối diện với nàng.

Xui xẻo!

Mộc Chiêu nổi da gà khắp người, con quỷ này nhìn như có thể từ trong tranh bay ra ngoài bất cứ lúc nào.

Vậy... Tại sao tranh nàng vẽ lại trông như thế này?! Tranh đều có thể thành tinh?

Mộc Chiêu ngơ ngác nhìn bức tranh, xoắn xuýt đến hói đầu, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng màn đêm đã cho nàng một sự che chắn tuyệt vời, hình ảnh nàng dễ dàng dùng tay tóm lấy con quỷ trong sương mù khiến Khấu Tử Thư vô cùng rung động.

Loại cảm giác biến nặng thành nhẹ, nói nàng không phải cao thủ ẩn núp, Khấu Tử Thư sẽ không tin.

Khấu Tử Thư từ dưới đất đứng dậy, trong đầu tự động suy diễn câu chuyện của Mộc Chiêu.

Việc hỏi gì cũng không biết trước đó đã biến thành người ta là cố ý che giấu, sự chấp nhất kỳ quái trở thành sở thích nhỏ của cao thủ, dù sao Mộc Chiêu cũng chỉ mới chết được vài ngày, Khấu Tử Thư không tin nàng có thể trở nên mạnh mẽ như vậy chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, có lẽ khi còn sống đã có chỗ hơn người, người như vậy sẽ không biết là ai đã giết mình?

Hay nói cách khác, loại nhân vật nào mới có thể giết nàng?

"Cảm ơn Mộc tiểu thư." Sắc mặt Khấu Tử Thư phức tạp nói lời cảm ơn, bản thân từng muốn bắt được loại nhân vật tàn nhẫn như vậy, là bản thân không biết trời cao đất dày.

"Ừm." Mộc Chiêu tùy tiện gật đầu, không để ý đối phương đang nói cái gì.

"... Người giết cô rất mạnh, cho nên cô không muốn vợ mình gặp nguy hiểm?"

"Ừ ừ..." Hả? Mộc Chiêu ngơ ngác ngẩng đầu, Khấu Tử Thư mới nói cái gì?

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục vợ cô." Khấu Tử Thư đột nhiên "hiểu" được sự lo lắng của Mộc Chiêu.

Cô hiểu cái gì? Mộc Chiêu chớp chớp đôi mắt mờ mịt.

"Con quỷ này mạnh hơn những con tôi từng gặp trước đây." Khấu Tử Thư nghiêm túc nói.

"Đương nhiên, hắn đã bắt đầu từ Hắc Ảnh biến thành Hồng Y, lấy thực lực của cô hiện tại, khẳng định không chống đỡ nổi."

"Ma quỷ cũng có cấp bậc?"

"Tất nhiên là có rồi!" Mộc Chiêu nhìn ánh mắt tha thiết học hỏi tri thức của Khấu Tử Thư, trong lòng dâng lên một loại cảm giác thành tựu không thể giải thích được, nàng hắng giọng, giải thích cho Khấu Tử Thư những tình huống mà nàng vừa tổng kết được trong mấy ngày nay: "Ma quỷ ở mức độ trung bình nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, loại ma quỷ mà cô thường thấy nhiều nhất giống như loại màu xám kia, chúng không có ý thức, chỉ biết đi loanh quanh, là loại ma cấp thấp nhất, chúng không hung hãn, hai ngày nữa sẽ biến mất."

"Sau đó là Quỷ Trắng, tính công kích của chúng không cao lắm nhưng đã có thể ảnh hưởng đến con người, tiếp đến là Quỷ Vàng, tính công kích mạnh hơn một chút, có thể giết người."

"Cao hơn nữa là Hắc Ảnh. Những bóng ma mà cô thường thấy phát ra ánh sáng màu đen, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, cô bây giờ không thể giải quyết chúng đâu. Trên Hắc Ảnh là Hồng Y, thường được gọi là Quỷ Đỏ (Quỷ Hồng Y/Quỷ Áo Đỏ),cô có nghe bao giờ chưa? Gặp phải bọn chúng thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, nịnh nọt chúng nhiều nhiều vào, nói không chừng chúng có thể sẽ tha cho cô một mạng."

"Về phần trên Quỷ Đỏ... Thứ này rất hiếm thấy, gọi là Quỷ Xanh (Quỷ Nhiếp Thanh),tôi chỉ biết ba con, mỗi con đều là Quỷ Vương cai trị một vùng, sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt những người khác, nhưng mà..." Mộc Chiêu vỗ vai Khấu Tử Thư, thở dài, "Người ta hay nói, những người xui xẻo, dù chỉ uống nước cũng có thể mắc răng, cô nói xem có đúng không?"

"Ừm... Mộc tiểu thư, ý cô là sao?" Sự tiếc nuối trong giọng nói của Mộc Chiêu khiến Khấu Tử Thư vô cùng bất an.

"Ý tôi là cô đang bị Quỷ Vương theo dõi!" Mộc Chiêu nói một cách thương hại: "Cho nên lúc cô bắt những kẻ trộm mộ phải cẩn thận, bởi vì nếu không chú ý, cô sẽ bị chủ mộ theo dõi. "

Gương mặt Khấu Tử Thư toát lên vẻ khiếp sợ, Mộc Chiêu cũng biết mấy ngày nay Quỷ Vương quấy rầy mình?

"Ồ! Chị Du Thư đến rồi! Tôi đi trước đây, cô tự cầu may đi! Còn một điều nữa, cô không được phép nhắc đến tên tôi trước mặt bất kỳ con quỷ nào, nhớ chưa?"

"Có quỷ tìm cô sao?" Khấu Tử Thư chỉ ra mấu chốt.

Chậc chậc... Nữ chính quá thông minh, không dễ lừa.

"Suỵt... Đây là ngầm hiểu." Mộc Chiêu làm dấu im lặng.

"Ồ..."

Khi Phó Du Thư tìm thấy cấp dưới của mình như vừa mới lăn khỏi chiến trường, vẻ mặt phức tạp, trực tiếp xách người trở lại xe.

"... Chạy bộ ngay sau bữa ăn không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là parkour."

Dưới tình huống khẩn cấp, Khấu Tử Thư bịa chuyện nói bản thân quen chạy sau bữa ăn nên muốn chạy về, thế là bây giờ cô nàng bị cấp trên dạy dỗ suốt đường về nhà, đến khi Khấu Tử Thư hứa sẽ bỏ thói quen xấu này thì cô ấy mới bỏ qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.