Khi Xuân Hỷ cùng Bình An đang nấu ăn, ta lặng lẽ đứng trước cửa thư phòng, nhìn chàng ấy thu dọn đồ đạc. 
Ta thở hơi thật dài và cảm thấy cuộc sống này thật khó khăn. 
Ta trọng sinh quay lại, muốn lật lại bản án của cha ta. Nhưng gần một tháng đã qua cũng không có tiến triển gì. Ta muốn đối xử tốt hơn với Cố Hành Uyên, nhưng vừa mới gặp lại nhau ta đã bối rối phá hỏng mọi chuyện hết rồi. 
Hai mắt ta đỏ hoe, đứng ở trước cửa khóc thầm, nhìn Cố Hành Uyên không nói gì cũng chẳng rời đi. 
Cố Hành Uyên không biết phải làm sao, đành phải bước tới. 
"Nàng đừng khóc nữa, bên ngoài trời lạnh thế này, bị lạnh đến đông cứng luôn thì phải làm sao đây?" 
Ta vội lao vào vòng tay chàng ấy. 
"Chàng cũng còn biết sợ ta bị lạnh sao, chàng tuyệt tình như thế, thì cứ dứt khoát để ta chết cóng bên ngoài luôn đi." 
Chàng ấy đứng ngẩn người, nhịp tim đập loạn xạ không biết phải làm thế nào. 
Ta và chàng ấy chưa bao giờ tiếp xúc thân mật đến thế, chàng ấy nhất thời có chút không quen. 
"Ta có tuyệt tình đâu chứ?", chàng ấy nói với giọng điệu run run. 
"Chàng có đó, chàng cứ không cần cái này không cần cái kia. Chàng hoàn toàn không chịu nhìn nhận sự quan tâm của ta, chỉ suy đoán chủ quan về ta mà thôi." 
Ta ôm chàng ấy chặt hơn một chút, mà nhìn chàng ấy với ánh mắt đầy chân thành. 
"Cố Hành Uyên, ta thông suốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chet-moi-biet-chang-ay-yeu-ta-sau-dam/2883239/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.