Vạn hoa lâu nhanh chóng bị thiêu rụi, những thanh xà đen ọp ẹp. Bọn ta nấp ở một quán xa xa, nhìn binh lính gánh nước qua lại dập lửa.
Cố Hành Uyên đưa ta đến gặp Thẩm Nhất Mưu và chào tạm biệt hắn ta.
"Đa tạ Thẩm đại nhân."
Thẩm Nhất Mưu không muốn nói chuyện với chàng ấy nhưng vẫn phải nói.
"Ngươi tự cảm ơn rằng ngươi mạng lớn đi."
Hắn ta vẫn không thể nói ra được những lời nói tốt.
Ta không còn cách nào đành mỉm cười hỏi hắn ta.
"Sao ngài lại đến đây."
Thẩm Nhất Mưu nhìn ta, lạnh lùng thốt lên.
"Tùy tùng của ta tình cờ đi qua thấy hai người bị bao vây nên chạy đến báo tin."
Tuy nhiên, ta và Cố Hành Uyên ngụy trang đến mức ngay cả Xuân Hỷ cũng không thể nhận ra. nếu hắn ta không theo dõi bọn ta ngay từ khi bọn ta vừa rời khỏi nhà, thì những người tùy tùng của hắn ta sẽ không thể tình cờ nhận ra bọn ta.
Chỉ là ta không muốn vạch trần hắn, ta ngượng ngùng mỉm cười.
"Thế sao, ngươi chịu theo người khác đúng thật kì lạ mà."
Hắn ta nghẹn lời, không tranh cãi với ta nữa.
Ta hỏi hắn ta.
"Vì cứu bọn ta, ngươi giết người của Hàn Bách, kế tiếp ngươi tính thế nào?"
Hắn ta nhìn về ta.
"Cô dựa vào cái gì mà làm ô uế người trong sạch chứ, hôm nay là ta nhận được báo án. Vì để cứu nữ tử trong lương duyên bị cầm tù ngược đãi, mới giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chet-moi-biet-chang-ay-yeu-ta-sau-dam/2883231/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.