" Phân cảnh 478. " Đáy mắt biên kịch và đạo diễn lướt qua tia tán thưởng, sau đó cùng nói ra một phân cảnh có độ khó tăng cao.
Điều khiến họ kinh ngạc là lời vừa dứt thì diễn viên trên đài cao cũng làm ra hành động tương ứng.
Chỉ thấy nàng ấy quỳ một chân xuống đất, giọng điệu thống khổ cầu xin: " Vô Diện, ngươi đừng ngủ, đừng ngủ! Viện quân sắp đến rồi! Ngươi đừng ngủ, đừng nhắm mắt... "
Nàng run rẩy nắm lấy đôi tay người còn lại, bàn tay run rẩy, ánh mắt đau đớn và hoảng sợ.
" Ngươi đừng ngủ, sắp đến, viện quân sắp đến rồi! "
Nhưng người còn lại lần đầu bướng bỉnh không nghe lời, yếu ớt nâng tay xoa mặt nàng, nàng vội vàng nâng tay nắm chặt đôi tay kia, ánh mắt run rẩy.
" Vô Diện, Vô Diện! Ngươi đã nói thề trung thành với ta! Ta mệnh lệnh ngươi không được nhắm mắt, kiên trì cho ta! "
Nhưng tử thần nào để tâm đến người phàm, người phải đi chắc chắn sẽ rời đi.
" Ta là Thần sử, ta là Thần sử, ta nhất định có thể cứu ngươi... " Tiểu quốc sư run rẩy đặt tay lên miệng vết thương dữ tận kia, nhưng nàng vốn học nghệ không tinh, chưa từng được thần linh ưu ái, làm sao có thể mượn thần lực cứu người?
Nàng lặp lại động tác ấn miệng vết thương, nhưng kỳ tích không ở bên nàng.
Cung Tuyết sững sờ ngồi đó, động tác càng lúc càng chậm chạp, cuối cùng trực tiếp cứng đờ ngồi xụp xuống, như một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-ra-khoi-vien-tam-than/3032963/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.