Tôi ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm, chỉ cảm thấy bản thân thật thảm.
Tôi chết rồi.
- Thật đáng sợ.
Tôi sống lại.
- Thật vui vẻ.
Tôi trở thành một bác sĩ khám nghiệm tử thi.
- Thật đáng sợ!
Tôi xuyên thư.
- Thật vui vẻ!
Tôi xuyên đến một quyển sách thể loại cthulhu.
- Thật đáng sợ!
Tôi chỉ là một người thường và đã từ chức!
- Vui quá đi mất!
" Dục Thần, đi ăn lẩu không?"
Cách vách tôi là một cảnh sát hoạt bát và lạc quan, mặc dù cậu ấy hơi nghèo, nhưng mà tính tình cực kỳ tốt, khiến cho kẻ hướng nội là tôi đây rất hâm mộ.
" Đi. " Tôi muốn nói chuyện ôn nhu một chút, muốn làm biểu cảm của mình dễ nhìn một chút - nhưng tôi biết tôi không thể, vì chủ nhân thân xác mà tôi xuyên vào là một kẻ mặt đơ.
Chủ nhân thân xác này có tên giống tôi, nhưng mà cậu ta đẹp trai lắm, 1m8, đẹp kiểu bác sĩ cấm dục lạnh lùng ấy, nhưng tôi không có ký ức của nguyên chủ, không biết cậu ta có cấm dục lạnh lùng không.
" Đến Tùng Lâm đi, gọi thêm Tạ Tranh!" Cảnh sát cách vách cười rộ lên, dáng vẻ như mặt trời ấy, rực rỡ dương quang.
Nhưng mà chờ đã... Tạ Tranh?
Tôi cảm thấy tên này quen quen, nhưng mà cũng không dám nghĩ nhiều.
...
Tạ Tranh lại là một soái ca 1m8, tôi dám cá tác giả là nhan khống thời kỳ cuối, bởi vì Hạ Minh Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-ra-khoi-vien-tam-than/3032901/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.