Mẹ Bảo Âm nhìn sắc trời: “Ông lẫn à, trời còn chưa lặn, còn lâu mới tan học.”
“Tối nay bảo bọn trẻ gội đầu cho ta.”
“Không phải hôm qua ông mới gội ở sông à?”
“Muốn gội lại không được à? Hay là bà gội cho ta cũng được.”
Mẹ Bảo Âm không nói hai lời, quay đầu bỏ đi. Đúng là dở hơi, về nhà cứ như ông tướng.
Bên nhà kế bên, Mật Nương mở nắp nồi nếm thử miếng thịt, nắm cục bột mì ấn dẹt, dán lên thành nồi, vặn nhỏ lửa hầm từ từ, chờ Azil Mã tan học về là vừa ăn.
Tiếng vó ngựa trở về, Ha Bố Nhĩ rảnh rỗi nhất liền chạy ra đón đầu tiên. Người đàn ông đang gội đầu trong phòng cũng ngồi dậy: “Ta quả nhiên là cái mệnh chạy vặt, được hầu hạ mà cũng mệt phờ râu.” Khăn lau tóc buông xuống, trên tấm vải bông trắng tinh là nước đen sì. Da đầu hắn sắp bị gội nhăn nheo, vậy mà vẫn chưa sạch? Nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn trẻ, bao nhiêu bực bội lập tức tan thành mây khói. Ba Hổ xách chậu vào nhà múc nước, còn giả bộ cảm ơn hai đứa: “Nằm một lúc như vậy, eo ta lại hết đau rồi.”
“Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã thành thần y rồi à?” Mật Nương khoanh tay nhìn hắn chê cười.
“Thần y tốn tiền vốn.” Hắn lẩm bẩm.
Hắn gội đầu rất nhanh. Mật Nương mở nắp nồi xúc bánh ngô ra, lại xúc xương bò vào chậu: “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
Lúc ăn cơm, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ríu rít kể cho Azil Mã nghe chuyện học cưỡi ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797505/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.