Mật Nương sinh con còn chưa khóc, thấy hai đứa nhỏ đau lòng mình, sống mũi nàng bắt đầu cay cay, mắt cũng trướng lên, cố cứng rắn nói: “Giờ không đau nữa, đừng khóc.”
“Ta bế hai đứa nó ra ngoài.” Ba Hổ thấy ba mẹ con có tư thế sắp ôm nhau khóc rống lên, hắn bèn mỗi tay xách một đứa, mặc kệ hai anh em la hét giãy giụa thế nào, cũng lôi được chúng ra ngoài.
Mật Nương chớp chớp mắt mấy cái, chờ cho nước mắt rút đi, nàng nghiêng đầu nhìn đứa con thứ ba bên cạnh. Anh chị nó vừa khóc vừa la thiếu chút nữa lật cả nóc lều, mà nó thì không hề bị ảnh hưởng, chỉ nhíu mày một cái rồi lại ngủ tiếp.
Ba Hổ dỗ dành xong hai đứa lớn mới lại dắt chúng vào. Trong lều yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng ch.ó con rên ư ử bên ngoài ổ.
“Có xem em trai không?” Hắn hạ giọng hỏi, “Không xem thì chúng ta ra ngoài, đừng làm ồn nương các con ngủ.”
“Xem một cái đi.” Cát Nhã đi về phía mép giường, Kỳ Kỳ Cách cũng đi theo. Nhưng chỉ vừa đối mặt, hai anh em liền ăn ý dừng bước, xoay người đi ra ngoài.
Nói là liếc một cái thì đúng là chỉ liếc một cái, không thèm nhìn thêm.
Ra khỏi lều, hai anh em chạy đến bên ổ ch.ó ngồi xổm xuống, thò đầu nhìn mấy con ch.ó con chưa mở mắt, rồi lại nhìn người cha đang treo cây ná ở cửa, Kỳ Kỳ Cách lén lút nói: “Nó xấu thật.” Vừa đỏ vừa nhăn, trên đầu còn có bợn trắng, giống như lòng trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797452/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.