“Đại huynh, a tẩu, sang năm hai người đến nhà đệ chơi nhé. Trước Tết hay sau Tết đều được.” A Tư Nhĩ liếc thấy hai con báo tuyết vừa từ đồng tuyết trở về, “Đại Đốm, Tiểu Đốm tuổi cũng không còn nhỏ nữa, bọn đệ dắt chúng nó vào núi tìm cho hai con vợ.”
“Tiểu Đốm là con cái.” Cát Nhã sửa lại.
“Vậy thì tìm cho Tiểu Đốm một anh chồng.” A Tư Nhĩ chữa lời.
Rồi anh ta lại hỏi Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã: “Hai anh em có muốn đến nhà ta ở một thời gian không? Chơi với em gái, lúc nào muốn về ta lại đưa về.”
Không bao giờ. Hai đứa trẻ trốn sau lưng cha mẹ. Chờ đến khi cô bé mập mạp hay “a a” duỗi tay đòi bế ngồi lên xe đi rồi, chúng mới thở phào một hơi, “Em bé hay khóc chán thật.”
Mật Nương và Ba Hổ liếc nhau. Lừa dối mà không biết xấu hổ. Hai anh em chúng nó đ.á.n.h nhau, khóc lóc gọi cha gọi mẹ thì sao, vậy mà còn dám chê người khác.
Tác giả có lời muốn nói:Ngày mai gặp lại.
Tiễn gia đình A Tư Nhĩ đi rồi, Ba Hổ dắt hai đứa nhỏ vào nhà lấy xẻng ra xúc tuyết trong sân. Hắn xúc phía trước, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cầm chổi quét theo sau. Thở hồng hộc dọn sạch tuyết đọng trong sân, họ lại tiếp tục đi ra ngoài dọn con đường nhỏ dẫn đến chuồng dê.
“Có khát không? Ra uống chút trà bơ đi.” Không đợi ba người làm việc lên tiếng, Mật Nương trực tiếp điểm danh: “Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã khát rồi, mau lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-chay-nan-den-thao-nguyen/4797441/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.